Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 144 : Nên tới, cuối cùng cũng sẽ tới

Lệ Ảnh Yên ở bên ngoài một đêm, suy nghĩ rất nhiều chuyện, từng màn hí kịch xuất hiện ở trong thế giới của nàng. Cuộc sống gian khổ lúc nhỏ, vui vẻ ngắn ngủi sau khi gặp được Hoắc Thiếu Nghi, sống nương tựa với đại gia, đại nương trong thôn dân chạy nạn, sau đó lại có khúc mắc tình cảm với Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi. Tất cả mọi thứ như là cảnh trong mơ, khiến nàng không muốn tin tưởng. Nhưng sự thật chính là sự thật, đây không phải mộng, là sự thật cực kỳ rõ ràng, đau triệt nội tâm. Gần như khóc suốt cả một đêm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, khóc đến y phục ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mờ ảo chiếu vào hang núi, rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lệ Ảnh Yên, trong đôi mắt trống rỗng của nàng mới có chút phản ứng. Tiếp đó, kéo thân thể mỏi mệt đứng lên, di chuyển bước chân đau đớn như thoát gân cốt, từng bước một đi dọc theo đường nhỏ. Lệ Ảnh Yên không có chỗ có thể đi, cũng không biết nên đi nơi nào, nghĩ nghĩ, vẫn là trở lại thôn dân chạy nạn đi. Dù sao thôn dân chạy nạn nhỏ bé kia mới là nơi nàng muốn dừng chân. Vừa đi ra khỏi cửa hang, Lệ Ảnh Yên hơi ngước mắt, thân mình cao to của Hoắc Thiếu Nghi dựa vào trên một gốc cây khô không xa. Trên mặt thâm thúy toàn là vẻ sa sút, giống như chỉ trong một đêm, hắn đã già đi rất nhiều. Nhìn thấy Hoắc Thiếu Nghi như vậy, Lệ Ảnh Yên tự nhiên là đau từ đáy lòng. Chẳng lẽ hắn canh giữ ở ngoài sơn cốc cả một đêm? Vừa nghĩ như thế, Lệ Ảnh Yên nhất thời dâng lên một cỗ chua xót. Nàng thật sự không thể lại thương hại hắn, bản thân đã không còn hoàn chỉnh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chỉ cần tiếp cận hắn một chút, sẽ một lần nữa dấy lên hi vọng cho hắn, cho nên nàng phải chạy trốn! Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng co cẳng chạy. Vừa mới chạy vài bước xa, cảm giác đau đớn rõ ràng trên thân thể kéo đến mỗi dây thần kinh, điều này làm cho nàng cảm thấy đến hô hấp cũng rất khó khăn. Trùng hợp lúc này, Hoắc Thiếu Nghi không ngủ một đêm tiến lên vài bước xa, một phen kéo lại cánh tay Lệ Ảnh Yên, tiếp đó ôm nàng vào trong lòng. Lồng ngực rộng rãi ấm áp của nam tử như là cảng tránh gió, khiến Lệ Ảnh Yên có một loại xúc động rất muốn dựa vào. "Yên Nhi, ta cho muội thời gian một đêm để muội bình tĩnh, cũng cho bản thân ta thời gian một đêm để ta bình tĩnh. Ta nghĩ rồi lại nghĩ, ta hoàn toàn không tìm thấy một lý do nào có thể buông tay muội! Cho nên, Yên Nhi, cho dù chết, ta cũng sẽ không buông tay!" Hoắc Thiếu Nghi ôm sát thân thể nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, nói qua từng chữ, mỗi chữ mỗi câu đều như in một phong ấn thần thánh. Lời nói ấm lòng, xúc động khiến Lệ Ảnh Yên muốn hoàn toàn dựa vào hắn. Nhưng vừa nghĩ đến thân thể suy tàn của mình, nàng liền không thể có lý do có được hạnh phúc. Sau khi suy tư thật lâu, Lệ Ảnh Yên vẫn quyết định đẩy hắn ra, đẩy nắng ấm trong tính mạng của mình ra, tình nguyện chạy về phía sa đọa và hắc ám. Nàng không thể lại để hắn thua thiệt, nàng trả không nổi, cũng muốn không nổi. "Hoắc Thiếu Nghi, ta nói ta muốn cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý. Nếu huynh không buông tay ta, hãy tìm những thứ đó cho ta, bằng không, huynh liền - - cút!" Lệ Ảnh Yên không thể không bắt buộc chính mình nói lời tổn thương hắn, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m cũng tổn thương bản thân. Nàng thật sự không thể lại lưu cho hắn ý niệm gì, bản thân đã là một nhành tàn hoa bại liễu, dựa vào cái gì có được nam tử ưu tú như vậy, là nàng không xứng với hắn! "Không, Yên Nhi, muội đang gạt ta. Cho dù muội muốn những vật ngoài thân đó, dựa vào bản lĩnh của Hoắc Thiếu Nghi ta, nhất định sẽ làm cho muội có được!" "Huynh đến cùng là ngu ngốc hay đần độn? Huynh cho là sau khi huynh hủy đi hôn ước vẫn sẽ là này công tử của đệ nhất phú thương An Nam quốc sao? Nếu hoàng thất muốn động đến huynh, đừng nói là tiệm cầm đồ phố đông, cửa hàng phố tây của nhà huynh, cả toàn bộ giới thương nghiệp đều sẽ long trời lở đất, đến lúc đó huynh đến một tên khất cái cũng không bằng, dựa vào cái gì vẫn hứa hẹn cho ta cẩm y ngọc thực!" Lệ Ảnh Yên ngoan độc chỉ vào mũi Hoắc Thiếu Nghi, lời nói khó nghe máu chó đầy đầu, đều tát lên trên đầu Hoắc Thiếu Nghi. Lệ Ảnh Yên biết bản thân sắc bén, cũng không nghĩ mình lại sắc bén đến cả nam tử mà mình yêu mến cũng có thể quyết tuyệt như vậy. Cũng không nghĩ khi Hoắc Thiếu Nghi nghe lời nói như thế, lại đắm chìm giống như phụ thân sờ đầu nữ nhi của mình. Tiếng nói ôn nhuận, nhàn nhạt mở miệng. "Yên Nhi, tùy muội dùng phép khích tướng gì, lần này ta nhất định sẽ không buông tay nữa, ta yêu muội, điều này là không thể thay đổi!" Nói xong, ngón tay dài nâng gò má Lệ Ảnh Yên lên, cánh môi mỏng giống như hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống đất in lên cánh môi trắng bệch như giấy của Lệ Ảnh Yên. Đụng chạm dịu dàng như là che chở trân bảo, mang theo nhàn nhạt gợn sóng, cũng mang theo ý tứ hàm xúc thần thánh. Cảm giác đụng chạm nhẹ nhàng như vậy khiến lý trí Lệ Ảnh Yên tan rã trong nháy mắt. Không có bá đạo bú mút mãnh liệt như Tiêu Dung Diệp, cánh môi nàng như có một tầng dịch bảo hộ, tình cảm ôn nhuận mềm mại như vậy. Lệ Ảnh Yên không khỏi say mê đáp lại nụ hôn dịu dàng này. Hai người triền miên thật lâu, Hoắc Thiếu Nghi thật không muốn rời khỏi nụ hôn đó. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Hắn không dám hôn nàng quá sâu, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm. Đối mặt nữ tử trong lòng mình, Hoắc Thiếu Nghi rất sợ nắm chắc không tốt chừng mực. Dù sao nữ tử này là người mà hắn muốn dùng một đời che chở, thanh thuần của nàng, ngây ngô của nàng, xinh đẹp đến mức dụ dỗ bản thân phạm tội. Hắn không dám để lộ dục vọng bản năng nhất của con người ở trước mặt nàng, hắn sợ như vậy sẽ dọa sợ nàng. "Yên Nhi, hiện tại hai người chúng ta đều là người cô đơn, ta không biết quá khứ của muội như thế nào, ta muốn chính là tương lai của chúng ta. Cho nên Yên Nhi, chúng ta không náo loạn, chúng ta ổn định sống ngày yên tĩnh, có được không?" Thấy vẻ mặt thâm tình khẩn thiết của nam tử, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn tìm không thấy một lý do nào cự tuyệt hắn. Có lẽ trong lòng mình vẫn có cỗ khát vọng muốn được nam tử này dốc lòng chiếu cố. Dù sao năm năm trước khiến bọn họ bỏ qua nhau, hiện tại gặp lại một lần nữa, chỉ có thể chứng minh một chuyện. Duyên phận của bọn họ chưa hết, là ý trên trời để cho bọn họ sau năm năm trôi dạt khắp nơi, lại lần nữa ở chung với nhau. "Yên Nhi, ta yêu muội, chúng ta ở cùng nhau được không?" Nghe được lời tuyên thệ thần thánh của Hoắc Thiếu Nghi, bỗng dưng một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khuôn mặt nhỏ nhắn. Lệ Ảnh Yên cúi đầu, nhỏ giọng khóc gật đầu. Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên khóc thút thít đáp ứng lời nói của mình, Hoắc Thiếu Nghi chợt nở nụ cười. Nụ cười trong sáng, lộ ra răng trắng tinh sáng ngời, thật sự là cực kỳ suất khí! Đưa tay ôm Lệ Ảnh Yên vào lòng, dùng lực ôm sát nàng. Thân hình cao ngất của nam nhân ôm lấy thân thể nhỏ bé của nữ tử, nhìn từ đàng xa đến, cực kỳ xinh đẹp! - - phân cách tuyến - - Cùng Hoắc Thiếu Nghi thương nghị một phen, hai người vẫn quyết định trở lại thôn dân chạy nạn, trợ giúp mọi người nơi đó cùng nhau xây dựng gia nghiệp, cùng tạo nên cuộc sống an nhàn, là cảng tránh gió của bọn họ. Sống ở thôn dân chạy nạn ba ngày, đại gia, đại nương và bọn nhỏ trong thôn vui vẻ ở cùng với hai người bọn họ, bộ dáng thoải mái hòa thuận, là đại gia đình ấm áp. Cho dù người trong thôn đều biết Lệ Ảnh Yên là thân nữ nhi, nhưng nàng không nói ra, mọi người cũng không nói toạc ra, chỉ coi nàng như nam hài tử mà sinh hoạt. Mà đối với Hoắc Thiếu Nghi - nam tử anh tuấn cùng đến này, người trong thôn vẫn nhịn không được xì xào bàn tán, dù sao này nam tử này suất khí đến mức bọn họ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Nhìn bộ dáng thân mật khăng khít của hắn và Lệ Ảnh Yên, mọi người không mù, có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ. Càng thú vị hơn chính là có đứa nhỏ từng nhìn thấy hai người bọn họ hôn môi, khiến tiểu hài tử cực kỳ xấu hổ. Nhưng mà, cuộc sống bình thản luôn ngắn ngủi. Ngày đó, Lệ Ảnh Yên và Hoắc Thiếu Nghi ở trong thôn xây nhà cho gia đình lớn, tiếng vó ngựa lộn xộn nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của thôn xóm. "Đến, bao vây nơi này cho bản tướng quân!" Dư Văn Diên ra lệnh một tiếng, đoàn người có ba mươi, bốn mươi người, người nào cũng là binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, bao vây thôn dân chạy nạn. Trẻ con chơi ở bên ngoài thấy tình thế không ổn, kích động chạy vào trong thôn đưa tin, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Hoắc Thiếu Nghi và Lệ Ảnh Yên nhận được tin tức, tự nhiên vô cùng kinh hoảng. Nhưng nghĩ nghĩ, người hoàng thất có thể tìm tới cửa, không phải đã sớm ở trong dự kiến sao? Chỉ là tốc độ này tựa hồ nhanh hơn suy đoán của bọn họ! "Thiếu Nghi ca ca, làm sao bây giờ?" Giờ phút này Lệ Ảnh Yên không phải một bộ dáng nam tử không gì không sợ rồi. Nàng có Hoắc Thiếu Nghi, có một người sẽ bảo vệ mình, cho nên nàng nguyện ý dỡ xuống vỏ ngoài, toàn bộ tâm tư đều dựa vào hắn. "Đừng sợ, Yên Nhi, có ta ở đây, sẽ không có người thương tổn được muội. Đi, chúng ta đi đối mặt, đánh thắng trận đấu này, chúng ta có thể ở cùng nhau mà không cần lo lắng sợ hãi rồi!" Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi liền dắt tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, đi đến cửa thôn bên kia. Đến cửa thôn, vừa thấy là Phó tướng của Tư Đồ Hoảng, mười ngón tay của Hoắc Thiếu Nghi và Lệ Ảnh Yên càng thêm nắm chặt. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi bọn họ rời đi vào đêm đó, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả là gì? Bọn họ hoàn toàn không biết, sau đêm đó, không chỉ có Tiêu Dung Diệp tức giận đến lửa giận công tâm, phun ra máu tươi. Ngay cả phu thê Tư Đồ Hoảng, Tư Đồ Lan Cẩn, phu thê Hoắc lão đều kinh hách, thậm chí Tiêu Uyển Nhu đã có dấu hiệu nổi điên. Bỗng chốc, Ý phi thành trò cười của hậu cung. Vốn là hỉ sự của nữ nhi, hiện tại suýt chút nữa trở thành tang sự. Trong một đêm, Ý phi già hơn rất nhiều, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn ngay đến thái độ của hoàng thượng đối với bà cũng thay đổi rất nhiều. "Mạt tướng vâng mệnh thánh thượng, bắt nịnh thần tặc tử Hoắc Thiếu Nghi và thị nữ Cẩu Đản, hồi cung chịu thẩm tra. Hai vị, khuyên hai người đừng giãy dụa vô ích, bó tay chịu trói đi!" Giọng nói của Dư Văn Diên ác liệt đến cực điểm, mắt đầy khinh bỉ nhìn đôi nam nữ trước mắt này!