Nữ Bang Chủ

Chương 3

--Ba ơi ba, ba nghĩ gì bậy ba?- Tiếng của Nó làm ba Nó sực tỉnh --À…uhm, con có ông nội mà. Ai cũng có ông nội hết…- Ba Nó mỉm cười. Thôi con đứng đây nha, để ba vào gặp ông nội một chút.- Ba Nó để Nó đứng bên vệ đường rồi đi vào một ngôi nhà sang trọng… Có người ra mở cửa, rồi lại chạy vào nhà. Lát sau Nó thấy một ông lão mặt nghiêm nghị bước ra, Nó cố nghe xem ông ta nói gì với ba Nó… --Anh đến đây làm gì?- Ông lão mặt lạnh tanh không thèm nhìn ba Nó nói. --Con…con…Ba cho con mượn một ít tiền được không ba- ba Nó nói với ông lão "Chắc đây là ông nội rồi"- Nó thầm nghĩ rồi lại nghe ngóng --Anh vừa gọi ai là ba? Tôi có quen anh sao?- Người mà Nó nghĩ là ông nội đang mỉa mai ba Nó… --Con xin ba mà, vợ con cô ấy nếu không mổ gấp sẽ nghuy hiểm đến tính mạng. Ba muốn nói con thế nào cũng được con chỉ xin ba cho con mượn tiền để cứu sống vợ con- Ba Nó quỳ xuống khóc lóc van xin --Tôi nói lại, tôi không quen anh. Vợ anh là ai sống hay chết tôi không cần biết, anh đi đi quỳ ở đây người ta lại nghĩ tôi ăn hiếp anh đó…-Ông ta vẫn lạnh lùng như thế không thèm nhìn ba Nó. Vừa lúc đó có một người phụ nữ đi đến, dáng vẻ sang trọng… --Ba làm gì ngoài này lâu vậy, có ai tìm ba sao?- bà cô Nó níu tay ông Nó hỏi rồi đi đến gần ba Nó cúi xuống nhìn nhìn…. --Oh, thì ra là có ăn mày đến xin tiền ba hả? Vú Năm mang cho tôi chậu nước ra đây…- bà cô Nó gọi một người ôsin _Thưa cô nước đây ạ. --Hưm, bỏ đi rồi nay còn đòi về đây ăn vạ hả? Tôi cho anh này, cút đi cho khuất mắt- bà cô Nó tạt mạnh chậu nước vào mặt ba Nó, ba Nó vẫn nín thinh không nói gì… --Ba, con xin ba cho con mượn tiền đi. Nếu không có tiền vợ con cô ấy sẽ chết mất…- Ba Nó vẫn quay sang ông nội Nó van xin --Anh cút đi, tôi không dư tiền bố thí cho người ngoài- Ông nội Nó nói thế rồi bước vào nhà, cánh cửa cổng đóng sầm lại, ba Nó ướt sũng đi về phía Nó… --Hu…hu, ba ơi ba sao ông nội lại làm thế với ba- Nó khóc nức nở --Không sao đâu con, chúng ta về thôi- Ba Nó ẵm Nó nên chiếc xích ô rồi đạp về… ……………………………………………………. _Mẹ Nó nằm viện một tháng, ba Nó phải bán nốt chiếc xích lô cà tang. Vậy là từ nay nhà Nó lại một phen khốn đốn… _Một hôm ba Nó cho Nó vào thăm mẹ… --Mẹ ơi, mẹ khỏe chưa? Con nhớ mẹ quá à- Nó nhõng nhẽo đến bên mẹ Nó. --Băng băng ngoan, sau này không còn mẹ nữa phải biết tự chăm sóc bản thân ' chăm sóc cho ba nghe chưa?- Mẹ Nó xoa đầu Nó dịu dàng --Mẹ đi đâu, con không cho mẹ đi…hu hu mẹ phải ở lại với con ' ba. Mẹ nhá, con xin mẹ mà…- Nó ôm cánh tay mẹ Nó khóc thút thít --Con không được khóc, hãy nhớ là không bao giờ được khóc. Khóc là yếu đuối, yếu đuối sẽ không làm được gì nữa con biết chưa?- Mẹ Nó đưa tay lau hàng nước mắt trên mặt Nó… --Con sẽ không khóc nữa, nhưng mẹ hứa là sẽ ở lại với con ' ba nghen…-Nó nấc nghẹn _Ba Nó đang quay mặt vào tường khóc, cố không để Nó nhìn thấy… --Băng Băng ngoan, nghe mẹ cố gắng học giỏi để sau này không còn ai khinh thường con được con biết chưa? –Mẹ Nó nắm bàn tay Nó, Nó chưa bao giờ nhìn thấy mẹ khóc, vì Nó không biết mẹ Nó đã nuốt hết nước mắt vào trong kể từ ngày mẹ Nó yêu ba Nó rồi. --Anh ơi…-Mẹ Nó gọi ba Nó lại --Em mệt rồi nghỉ đi em- ba Nó đỡ mẹ Nó nằm xuống --Không, em không mệt, em còn rất ít thời gian. Anh hãy thay em chăm sóc cho con thật tốt nhé, đừng để ai bắt nạt Nó nghe anh…Hai ba con phải sống thật tốt, em xin lỗi vì đã ra đi trước thế này…..-Mẹ Nó nói rồi đôi mắt nhắm nghiền --MẸ…MẸ ƠI, MẸ ĐỪNG ĐI MẸ ƠI…CON XIN MẸ MÀ…-Nó khóc, Nó ghào nhưng mẹ Nó không còn nghe được nữa rồi.