Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ
Chương 37
Cho dù rầu rĩ như thế nào thì Trác Ngọc vẫn phải tiếp tục ăn, hơn nữa khẩu vị càng lúc càng tốt khiến Địch Á lo lắng không dứt, các người thú khác cũng lo lắng thay cô.
Trác Ngọc vừa tìm biện pháp chế tạo công cụ phẫu thuật để khi sinh có thể dùng đến, vừa chịu khó thực hiện các hoạt động cho phụ nữ có thai. Cô đã từng xem qua phương diện này ở Thế kỷ 21, năm đó khi cô thực tập ở khoa phụ sản thầy giáo cũng đã dạy cô, hôm nay cô liều mạng hồi tưởng lại những động tác mấu chốt kia hy vọng có thể tăng cường tố chất thân thể, lúc sinh con có thể bớt chút đau khổ.
Cô bắt đầu dạy Địch Á giải phẫu trên cơ thể động vật, mặc dù họ là người thú nên không khống chế được sức lực, nhưng cô hy vọng Địch Á có thể khống chế sức lực thật tốt, nếu cô không thể sinh con thì hắn sẽ giúp một tay.
Địch Á vừa nghe Trác Ngọc nói muốn xọet một đao trên bụng cô thì sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu. Trác Ngọc thấy thế thì an ủi hắn đây chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ mà thôi, nơi này không có ai hiểu, cô chỉ có thể gửi hy vọng vào hắn.
Từ đó mỗi ngày bất luận đã trễ hay rất mệt mỏi đều phải rút ra một khoảng thời gian để luyện tập. Cốt đao bị hắn ném ở một bên, hắn cảm thấy móng tay mình còn tốt hơn.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, hắn nhất định sẽ nằm trên bụng Trác Ngọc nói chuyện cùng bảo bảo, nói em bé phải ngoan ngoãn không được nháo Trác Ngọc.
Mỗi ngày tộc trưởng gấu trúc đều sẽ dành chút thời gian đến nhìn Trác Ngọc, nói một chút tiến độ với cô, có chỗ nào còn nghi ngờ thì hai người sẽ cùng thương lượng. Nhưng ông ta sẽ không ở lại lâu, ở lại càng lâu trong lòng ông ta càng khổ sở. Sinh con ở nơi này không hề có thiết bị, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì làm thế nào, nếu lúc trước để cho cô đi thì ông cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Mai Mai vẫn rất tự trách, cô ta vẫn cho rằng mình cùng Lam Mặc tốt đẹp mới đưa đến việc Địch Á và Trác Ngọc là ngoại tộc kết thành bạn đời, ngay cả sinh con cũng không dễ dàng. Vì vậy khi cô ta không có việc gì đều chạy đến nhà Địch Á, giúp Địch Á chăm sóc Trác Ngọc, giảm bớt gánh nặng cho hắn.
Trác Ngọc vẫn luôn cảm thấy tò mò với loại tâm lý này của Mai Mai, sao cô ta có thể cho rằng Địch Á là bị buộc phải kết thành bạn đời với mình. Cô cảm thấy không thể hiểu được tâm lý tự cho là đúng này của cô ta.
Ngược lại mối quan hệ giữa Đan Chu và An Ny đã hòa hoãn một chút. Đan Chu không cố ý trốn tránh An Ny nữa, nhưng cũng không chủ động nói chuyện với nàng ấy, An Ny cũng chỉ lặng lặng đi cạnh Đan Chu. Trác Ngọc nhìn cũng cảm thấy thú vị, ngày thường huyên náo nhất chính là hai người bọn họ, hôm nay tự nhiên an tĩnh lại khiến cô cảm thấy khó hiểu. Mãi đến khi Địch Á nói với cô, cô mới biết thì ra là Đan Chu bị An Ny cường. Khóe miệng Trác Ngọc giật giật, An Ny này quả thật cường hãn, không, phải nói rằng hai anh em đều cường hãn. Nhưng Địch Á đã giấu một chuyện, An Ny thành công là do chủ ý của Địch Á, ai bảo Đan Chu vẫn còn mơ ước Trác Ngọc, hắn đương nhiên phải tiêu diệt tai họa này rồi.
Kể từ khi Trác Ngọc mang thai, Địch Á đều sống trong cuộc sống của nhà sư. Mỗi ngày nhìn thấy giống cái mình yêu thích nhưng không thể đụng, chuyện này đối với hắn mà nói quả không dễ chịu. Hắn đang trong thời điểm tinh lực thịnh vượng, thời gian sau này rất lâu không được giải tỏa khiến hắn rất oán niệm, hắn lại không dám ép buộc giống cái của mình nên đành phải nín nhịn, phát tiết tinh lực dư thừa vào việc làm ruộng săn thú.
Vào một buổi sáng ngày nào đó Địch Á mặc quần áo cho Trác Ngọc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ngực cô, không tự chủ đưa tay nhéo nhéo: “Ngọc nhi, chỗ này của nàng lớn lên.”
Trác Ngọc vốn đang còn mơ hồ liền bị những lời này của Địch Á đánh thức, nhìn ngực mình đang bị hắn vân vê: “Đây là hiện tượng bình thường, không nên động tay động chân.”
Địch Á không chỉ không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn. Hắn đặt Trác Ngọc nằm trên giường lần nữa, ôm cô không để cô động đậy: “Ngọc nhi, nàng để ta nhìn, ta chính là tò mò, cũng không mất nhiều thời gian.”
Trác Ngọc lại không nghĩ vậy, nói là tò mò, một lúc sau có thể châm lửa rồi. Cô tránh Địch Á đứng dậy, còn chưa đi đến cửa phòng ngủ thì bị Địch Á ôm từ phía sau: “Ngọc nhi, nàng giúp ta, đã rất lâu ta chưa chạm vào nàng.”
Đáng ghét, Địch Á lại bắt đầu làm nũng, cô không chịu nổi nhất chính là Địch Á có hành động này: “Vợ à, nàng không cần không để ý đến ta nha, ta rất khó chịu, nàng cũng không giúp ta.”
Trác Ngọc xoay người thấy đáy mắt Địch Á nổi lên dục vọng, nhưng cô cũng không có biện pháp, điều này cũng không thể trách cô được. Ở Thế kỷ 21, cô chưa từng tiếp xúc thân mật với Ôn Thụy, cũng chưa từng xem qua hình ảnh âm thanh về phương diện này, mặc dù cô nghe qua có thể dùng tay để giải quyết, nhưng cô cảm thấy việc này Địch Á nên tự mình làm thì hơn: “Tự anh dùng tay giải quyết, hoặc tự nghĩ biện pháp khác, tóm lại đừng tìm em.”
Thật ra thì Địch Á cũng chỉ nói như vậy, hắn sao có thể thật sự cùng giống cái của mình làm gì cơ chứ. Hắn vuốt vuốt mũi, cảnh cáo bản thân, giống cái và đứa bé là quan trọng nhất, không thể gây thương tổn cho bọn họ.
Từng ngày qua đi, mùa nóng đến, Trác Ngọc rất ít khi ra ngoài tản bộ. Dù sao nhiệt độ ban ngày cũng rất cao, cô bụng to đi không được bao lâu đã chịu không được, cô cũng chỉ đi lại nhiều ở trong nhà. Cá tôm trong hồ lớn rất nhanh, Địch Á thấy cô thèm ăn thì thường thường bắt về nuôi trong cái vại mới được làm ra, như vậy thời điểm Trác Ngọc muốn ăn sẽ tiết kiệm được thời gian đi bắt.
Có lần Trác Ngọc đói đến hoa mắt, Địch Á lại không có ở nhà, cô đành phải đi bắt một con cá. Con cá này dài một mét, Trác Ngọc mất rất nhiều sức lực mới dọn dẹp sạch sẽ. Phụ nữ có thai chính là như vậy, muốn ăn cái gì sẽ ăn bằng được, không ăn được sẽ không bỏ qua. Dựa vào ý chí này, cuối cùng Trác Ngọc cũng làm được một bàn tiệc cá.
Đợi đến khi Địch Á về đến nhà thì thấy giống cái của mình đang ghé vào bàn cơm đầy đồ ăn chậm rãi ăn. Hắn đi về phía bàn thì cực kỳ kinh ngạc. Đầu cá nấu canh, cá kho tàu, cá nấu ớt,… Sao hắn không biết cá cũng có nhiều cách làm như vậy, lại nhìn gương mặt mệt mỏi của giống cái, nhất thời vừa đau lòng vừa cảm động.
Mùa tuyết đến thì ruộng hoa mầu thu hoạch không được nhiều lắm, nhưng cũng đủ khiến Trác Ngọc vui mừng rồi. Cô và tộc trưởng gấu trúc quyết định để lại làm giống.
Cô và Địch Á ở tại sơn động có suối nước nóng, phàm là có giống cái mang thai đến lúc sinh con Địch Á đều đi quan sát học tập, hơn nữa lại được Trác Ngọc dạy, hiện tại hắn cũng không sợ tự mình đỡ đẻ cho con mình nữa, thậm chí hắn còn an ủi ngược lại giống cái của mình không cần khẩn trương.
Địch Á muốn mời hai giống cái có kinh nghiệm sinh con đến nhà, bất đắc dĩ không ai chịu đến. Đối với việc này hắn cũng có thể hiểu được, người trong tộc chưa bao giờ đỡ đẻ cho người ngoại tộc, huống chi giống cái người thú đều tự mình sinh, khí lực bọn họ rất lớn, sinh em bé cũng rất dễ dàng, vì vậy không ai dám mạo hiểm. Cuối cùng vẫn là tộc trưởng an ủi hắn, khuyên hắn, cam kết đến giúp đỡ, nhìn ánh mắt kiên định của tộc trưởng, hắn không biết ông ta có được tự tin này từ đâu.
Thực tế hắn không thể không tin, ngày đó quả thật tộc trưởng đã giúp hắn rất nhiều.
Đêm hôm đó, Trác Ngọc ăn cơm tối xong nằm trên giường mới ngủ được chốc lát thì bị đau tỉnh lại. Từng cơn đau bụng truyền đến khiến cô kêu lên, kinh động đến Địch Á đang nói chuyện với tộc trưởng. Địch Á nghe được động tĩnh liền chạy tới, thấy Trác Ngọc nằm trên giường khổ sở rên rỉ, vội vàng hỏi: “Sao vậy, có phải rất đau hay không?”
Tộc trưởng gấu trúc thấy Trác Ngọc như vậy biết là cô sắp sinh liền rống một tiếng với Địch Á: “Tiểu tử chết tiệt, còn đứng ngây ra đó làm gì, nàng ấy sắp sinh rồi, mau chuẩn bị đi.”
Mặc dù sớm đã chuẩn bị nhưng vẫn bị luống cuống, hắn đành cố gắng trấn định chuẩn bị đồ vật cần thiết. Trác Ngọc đau muốn ngất đi, tóc trên trán đã bị mồ hôi làm ướt. Địch Á ở cạnh cô dường như cũng rất thống khổ, mồ hôi từ trên trán không ngừng chảy xuống, gương mặt rõ ràng nóng nảy lại cố gắng trấn định.
Tộc trưởng gấu trúc cầm miếng thịt nướng cho Trác ngọc bổ sung thể lực, ông đẩy Địch Á ra để cho ông ta đỡ đẻ. Địch Á lấy chăn da thú trên người Trác Ngọc ra, hai bàn tay to vuốt ve trên bụng Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình.
Nhìn giống cái của mình khổ sở, Địch Á hận người mang thai không phải mình: “Tộc trưởng, sao đứa bé vẫn chưa ra, Ngọc nhi đau sắp chết rồi, ngài mau nghĩ biện pháp đi.”
Tộc trưởng gấu trúc đang cho Trác Ngọc uống nước, nghe thấy Địch Á nói vậy thì trợn trắng mắt. Ông có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ, ông cũng không phải bác sĩ, bác sĩ duy nhất vẫn đang chờ họ đỡ đẻ cho cô kìa. Nhưng ông cũng biết tâm tình Địch Á nên vỗ vỗ vai hắn: “Còn phải đau thêm một khoảng thời gian nữa, ngươi hãy thả lỏng, nếu không sao có thể nghênh đón đứa bé của ngươi. Không cần khẩn trương, đến đây uống ngụm nước, ăn chút gì đó bổ sung thể lực.”
Địch Á trợn trừng mắt nhìn tộc trưởng gấu trúc: “Ngọc nhi khổ sở như vậy, ta sao có thể ăn được gì nữa?”
Thấy tộc trưởng gấu trúc chậm rãi ném đậu phộng vào trong miệng thì trong lòng Địch Á tức muốn chết. Hắn quay đầu không nhìn tộc trưởng gấu trúc nữa tiếp tục an ủi giống cái của mình.
Cũng may đứa bé này không giày vò Trác Ngọc nhiều, một trận đau đớn qua đi thì có tiếng khóc to lớn vang vọng trong sơn động suối nước nóng. Địch Á ôm đứa bé ra để ở một bên, còn mình thì nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc mệt lả ngủ thiếp đi, hắn gắt gao nhìn Trác Ngọc xác định cô đúng là ngủ thiếp đi mới thả lỏng tâm tình.
Tộc trưởng gấu trúc không nhìn nổi bộ dạng Địch Á giống như tượng điêu khắc đứng trước giường Trác Ngọc liền đi tới đá hai chân hắn: “Ngươi đứng chỗ này làm gì, mau đi nấu nước cho nàng ấy tắm. Chưa từng thấy người nào như ngươi, đứa bé ôm ra toàn thân đầy máu cũng không biết tắm cho nó một cái, ngươi không muốn đứa bé nữa à?”
Lúc này Địch Á mới phát hiện tộc trưởng đã tắm sạch sẽ cho đứa bé của hắn rồi còn bao lại trong da thú đã chuẩn bị trước đó. Hắn nhận lấy con của mình phát hiện đứa bé không phải hình thú: “A, tộc trưởng, ngài thấy không, bé là hình người, là hình người. Mới ra đời đã là hình người, bé về sau nhất định sẽ là người mạnh mẽ trong bộ lạc.”
Tộc trưởng gấu trúc không dám đả kích hắn. Loài người sinh ra tất nhiên là hình người, chỉ sợ rằng về sau bé sẽ không biến được hình thú, khó có thể sinh tồn ở nơi này. Nhìn bộ dạng ngu ngốc của hắn, vẫn nên để cho hắn vui mừng một chút đi.
Địch Á nhìn đứa bé của mình, làn da nhăn nhúm hồng hồng. Có điều đứa bé hơi nhỏ, nhưng hắn không để tâm. Về sau cho ăn nhiều, dáng dấp nhất định sẽ rất cao lớn.
Trác Ngọc ngủ rất lâu, vừa tỉnh lại liền nhìn đứa bé của mình. Thấy đứa trẻ có hình người, mặc dù cô rất vui mừng nhưng cũng có chút rầu rĩ. Nếu đứa bé này cả đời đều là hình người mà không phải hình thú thì sao có thể sinh tồn ở nơi này.
Đứa bé trong ngực cô đang say sưa bú sữa. Cô nhìn đứa bé, quyết định nuôi dưỡng bé thật tốt để bé không có sức mạnh to lớn cũng có thể sinh tồn ở đại lục này.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
12 chương
131 chương
219 chương
50 chương