Mấy ngày sau, Trác Ngọc vui mừng phát hiện loại trái cây có vị mặn kia sau khi phơi khô thì bên trong tất cả đều là những hạt muối ăn nho nhỏ, tinh mịn. Sau này bọn họ ăn muối sẽ dễ dàng hơn, cô đặt tên cho loại trái cây này là quả muối. Quả bơ sau khi được phơi khô dưới ánh mặt trời cuối cùng cũng thành khối bơ, cô bỏ miếng bơ vào trong nước rồi nấu lên, tạo thành hương vị ngon ngọt, mùi bơ thơm nhàn nhạt, ngay cả Địch Á cũng rất thích. Sau đó, Trác Ngọc yêu cầu Địch Á hái hai loại trái cây này nhiều hơn, nhất là quả muối. Vào lúc Địch Á không đi săn, Trác Ngọc để cho Địch Á đào hố học làm bẫy, hai người dùng đao xương tước thật nhiều những mũi tên chôn ở trong hố, sau đó trên miệng hố dùng nhánh cây và cỏ ngụy trang là được, sau khi làm xong bẫy thì làm thêm một ký hiệu là được. Sau đó, cô lại nghĩ tới làm cung tên, như vậy cô cũng có thể thử săn thú, ít nhất cũng có thể bắt được một ít động vật, huống chi sức lực Địch Á mạnh như vậy, nếu dùng tốt thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều hơi sức. Suy tính đến thiên phú chế tạo không tệ của Địch Á, cô liền nói những nguyên liệu cùng những điều quan trọng cho Địch Á biết để cho hắn làm thử một cái. Một cây cung tốt do cánh cung có tính co dãn cùng với dây cung dai bền tạo thành, lúc trước khi còn ở quê, Trác Ngọc đã cùng em trai chơi đùa cung tên đơn giản, nên cũng chỉ biết cách làm cung tên này mà thôi. Địch Á dựa theo yêu cầu của Trác Ngọc rất nhanh đã tìm được cành cây có ngoại hình giống hệt cành trúc, vỏ ngoài có màu đen, tiếp theo chẻ thành một đoạn dài nhỏ, làm thành cánh cung,Trác Ngọc thử một chút thấy loại cây này co dãn được, rất bền chắc, rất thích hợp làm cánh cung. Về phần dây cung, Địch Á bắt được một con bò, dùng gân bò làm dây cung. Làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng một cây cung đơn giản cũng đã hoàn thành. Họ còn làm thêm một ít mũi tên bằng gỗ để luyện tập, còn mũi tên được làm bằng xương thú thì lưu lại để khi nào thực chiến thì dùng. Cây cung này tương đối lớn, thích hợp để Địch Á dùng. Đầu tiên cô dạy cho Địch Á cách dùng, để cho hắn đựng tại chỗ ngắm bắn một cái bia ở phía xa. Lúc đầu, Địch Á vẫn không quen, dù sao người thú trời sinh có tính hiếu chiến, săn thú cũng là hóa thành hình thú, dựa vào sức mạnh của bản thân cùng móng vuốt sắc bén để lùng bắt con mồi. Hiện tại muốn hắn đứng ngắm một vật ở xa, hắn cảm thấy rất không thoải mái, chỉ là giống cái của hắn muốn hắn làm như vậy, hắn cũng không thể không nghe, nói không chừng thật sự có tác dụng. Địch Á học rất nhanh, sau khi bắn vài chục mũi tên bằng gỗ, khả năng bắn trúng đích cũng được bảy tám phần. Đúng lúc phía trước rừng cây có con gà rừng chạy qua, cô để Địch Á dùng mũi tên xương, không ngờ lại bắn trúng. Địch Á chạy tới xách con gà về, cười rực rỡ với Trác Ngọc, rất dễ nhận thấy hắn cũng đã nhận ra được chỗ tốt của cung tên. Sau đó Địch Á lại dùng cung tên săn thêm mấy con vật, so với việc hắn chạy đuổi theo con mồi khắp nơi tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Hắn lại làm thêm mấy cây cung, vì đã có kinh nghiệm nên mấy cây cung này bền chắc hơn. Dưới sự yêu cầu của Trác Ngọc, hắn cũng làm cho cô hai cây cung nhỏ tương đối tinh xảo. Cứ như vậy, ngày ngày Trác Ngọc luyện tập bắn tên, mỗi ngày Địch Á đưa Trác Ngọc đến nơi có thảm cỏ lớn ở ngoài rừng cây cách sơn động không xa tập bắn. Ở đó có một loài động vật nhỏ giống như sóc, bọn chúng thích kết thành từng nhóm ăn cỏ, số lượng nhiều, đầu nhỏ, không thích chạy trốn, lá gan lại lớn, vào lúc đồng bạn bị bắn trúng, trong nháy mắt chúng sẽ chạy tán loạn, không đầy mấy phút lại tụ tập lại, dùng để làm bia luyện bắn là thích hợp nhất. Ngày cứ bình thản như vậy không có gì lạ, như dòng nước êm lặng chậm rãi chảy qua. Hôm nay, hai người đang ở bên ngoài săn thú, bỗng nhiên mây đen giăng kín bầu trời. Thấy sắp mưa, Địch Á xoay người muốn cõng Trác Ngọc trở về sơn động, không muốn Trác Ngọc cách xa hắn. Nhưng Trác Ngọc lại không muốn trở về cùng hắn, mặc hắn khuyên can như nào cũng bất vi sở động. Mưa đã nhỏ giọt lên người bọn họ, những động vật nhỏ kia cũng về nhà tìm mẹ của mình, chỉ còn lại hai người họ đang giằng co. Địch Á không hiểu tại sao cô nhất định phải ở lại trong mưa, lần trước cũng như vậy, chẳng lẽ nàng không biết với dạng thời tiết này, nếu chạy loạn ở ngoài sẽ rất nguy hiểm ư? “Ngọc nhi, cùng ta trở về có được hay không? Bên ngoài rất nguy hiểm, trở về thôi!!” Địch Á tận tình khuyên bảo. Nhưng Trác Ngọc nào có nghe lọt tai, cô vừa thấy ở phía trước có gì đó lóe lên ánh sang, thấy Địch Á vẫn còn quấy rầy liền thét lên: “Phải về chính anh về, tôi sẽ không đi cùng anh.” Cô chạy về hướng mà mình muốn đi, Địch Á lại kéo cô không cho cô đi, cô gỡ tay Địch Á không được liền dùng miệng cắn: “Tại sao anh lại như vậy, anh đừng ngăn cản có được hay không, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà tìm ba mẹ.” Trác Ngọc hai mắt đẫm lệ khẩn cầu. Địch Á nghẹn họng không nói lời nào, hắn dùng một loại ánh mắt mà Trác Ngọc chưa bao giờ thấy nhìn cô khiến cô cảm thấy lạnh lẽo. Cô liều mạng muốn tách khỏi Địch Á, vừa đánh đấm vừa nói: “Cái người man rợ này, mau thả tôi ra, anh là đồ khốn kiếp, tôi không thích anh, anh tránh ra!!!” “Không thích ta?!!” Địch Á thanh âm khàn khàn hỏi. “Đúng, tôi không thích anh, cho tới bây giờ vẫn không thích, tôi chỉ chán ghét anh.” Trác Ngọc dùng ánh mắt không sợ hãi nhìn hắn, cô cũng không sợ nói những câu đả thương người khác: “Tôi chịu đựng anh đủ rồi, cũng chịu đủ cuộc sống ở đây rồi. Anh thả tôi đi đi, cho dù anh không để cho tôi đi, lần sau tôi vẫn sẽ tìm cơ hội rời đi.” “Nhất định phải đi? Không muốn sống cùng ta?” Địch Á dùng ánh mắt đau thương nhìn Trác Ngọc, một lúc lâu sau, hắn từ từ buông cổ tay Trác Ngọc ra, xoay người rời đi, để lại cho Trác Ngọc một bóng lưng nặng nề bi ai. Trác Ngọc cũng không còn tâm tình để ý những điều đó nữa, cô đi về phía trước, đến nơi mới phát hiện đó là một nhánh cây bị sét đánh, phía trên còn có dấu vết bị đốt, có lẽ ánh sáng vừa rồi cô nhìn thấy là lửa, chỉ là đã bị mưa to dập tắt. Mưa rơi càng lúc càng to, hai mắt của Trác Ngọc bị mưa rơi cơ hồ không mở ra được, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, cô vẫn muốn đuổi theo tiếng sấm như lần trước, nhưng sao cô có thể đuổi theo tiếng sấm được. Hơi sức càng lúc càng nhỏ, Trác Ngọc cảm thấy bản thân mình không còn chút sức lực nào, bụng đau như xoắn lại vào nhau. Cô không chú ý bị trượt chân, cả người ngã nhào trên mặt đất. Cô nhìn máu trên đùi, bụng càng đau khó có thể chịu được. Đáng chết, thời gian dài như vậy cô đã quên mất việc sinh lý, không ngờ nó lại xuất hiện vào lúc này, thật khiến người khác chán ghét. Nhưng tại sao lại đau thế này, sao lại chảy nhiều máu như vậy, chẳng lẽ không phải đến kỳ sinh lý sao? Đáng tiếc Trác Ngọc đã không có thời gian suy tính những chuyện này, đau đớn hủy hoại thần kinh của cô, ý chí dần mơ hồ không rõ…. Địch Á mặc dù bỏ đi nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, trong đầu có hai người không ngừng cãi vã. Một nói: “Ngọc nhi yếu như vậy, chạy không nhanh, nếu không tránh được sấm sét thì làm thế nào?” Một người khác lại nói: “Là nàng muốn rời mình đi, không nên để ý đến nàng nữa.” “Giống đực vốn nên bảo vệ giống cái, không thể để nàng bị thương.” “Không đúng, chính nàng không cần bảo vệ, bị thương cũng là tự nàng tìm.” Hai người một trách cứ người kia vô tình, một chỉ trích đối phương xen vào việc của người khác, quá mức mềm lòng. Hai người này không ngừng ồn ào, um sùm không dứt, rốt cuộc Địch Á không ngăn nổi sự quan tâm đối với Trác Ngọc, chạy như bay. Động tác Địch Á rất nhanh, hắn ngửi được mùi máu tanh trong không khí, sắc mặt lập tức biến đổi, hắn liền tăng tốc chạy về phía Trác Ngọc. Đập vào mắt Địch Á chính là thân thể Trác Ngọc cuộn tròn nằm trên mặt đất, váy da thú, bắp đùi cũng bị máu dính vào, máu theo nước mưa bị xối đi. Hắn đau lòng ôm lấy Trác Ngọc, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại sơn động, thân thể Trác Ngọc lạnh như băng, Địch Á lấy tất cả da thú trong sơn động đắp lên người Trác Ngọc, sau đó đi đun nước nóng tắm cho cô. Hơi thở của Trác Ngọc rất yếu, trên đường trở về không biết Địch Á đã hái được loại cỏ gì, nấu lên rót vào trong miệng Trác Ngọc. Không bao lâu sau, Trác Ngọc phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp, khổ sở cắn môi, bụng đau đớn khiến thần kinh Trác Ngọc thắt lại. Vào lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác trên trán mát lạnh, giống như có nước lướt qua. “Rống…..” Tiếng rống vang trời như từng đợt sóng cuồn cuộn trong màn mưa truyền về phương xa, Địch Á có vẻ bi ai khác thường, hắn nhìn Trác Ngọc mình đầy thương tích nằm trên giường, hắn nằm ghé vào da thú, dùng đầu cọ xát vào bụng dưới Trác Ngọc. Hắn quả thật không thể tin được, cái người vui vẻ, hoạt bát cứ nằm ở đó, đứa bé đầu tiên mà hắn mong đợi rất lâu cứ như vậy mất đi, hắn hận mình tại sao không đi theo Trác Ngọc, tại sao bỏ lại nàng, không để ý tới nàng. Nếu mình không bỏ nàng mà đi, vài tháng sau bọn họ sẽ có một đứa nhỏ đáng yêu. Địch Á ôm Trác Ngọc im lặng rơi lệ, hắn sợ Trác Ngọc sẽ chết, không biết dược thảo mà mình nấu có tác dụng hay không, cứ thế hắn một mình ở đó suy nghĩ lung tung. Suốt cả đêm Địch Á phát hiện nhiệt độ Trác Ngọc đã từ từ giảm xuống, tiếng rên rỉ cũng không còn, chân mày chậm rãi giãn ra. Hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bụng Trác Ngọc, đợi đến khi Trác Ngọc mở mắt, hắn kích động khẽ gọi một tiếng, ôm Trác Ngọc dùng sức cọ mặt của cô. Vào lúc Trác Ngọc mở mắt ra cũng đã đoán được xảy ra chuyện gì. Đứa bé của cô đã không còn, mặc dù không phải cô rất yêu thích, nhưng đó cũng là một sinh mạng, chỉ vì cô mà cứ như vậy mất đi. Trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, mấy ngày nay cô luôn muốn ói, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình mang thai. Mệt cô còn là thầy thuốc, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới, giống loài khác nhau còn có thể sinh ra đời sau. Bất kể như thế nào thì đó cũng là lỗi của cô, là do cô không bảo vệ tốt sinh mệnh nhỏ đó. Ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt Địch Á đỏ ngầu, vẻ mặt bi thương, vậy là hắn cũng biết đi, bằng không sẽ không bi thương như vậy. Trác Ngọc vươn một tay ra vuốt ve đầu hắn, không tiếng động an ủi hắn. Hai người ngây người thật lâu sau Địch Á mới đi nấu cơm, Trác Ngọc lại bảo hắn đi hái một ít dược thảo mà mình muốn, dù sao sinh non cũng không phải là chuyện nhỏ, cô cần nghỉ ngơi. Mặc dù có Địch Á cẩn thận chăm sóc, Trác Ngọc vẫn bị bệnh thật lâu. Sinh non làm cho thân thể suy yếu, dù được chăm sóc tốt Trác Ngọc vẫn cứ ốm đau bệnh tật, sốt nhẹ không ngừng. Trác Ngọc bệnh không khỏi, trong lòng Địch Á rất nóng nảy. Hắn dựa theo lời cô nói ngày ngày nấu thuốc, nhưng vẫn không thấy tốt lên. Thật ra Trác Ngọc cũng không chịu nổi, cô biết đây là do tâm tình của mình tạo thành, cô hiện tại giống như một cái xác không hồn, mỗi ngày ăn xong lại nằm ngủ, nếu không cũng dựa vào một góc sơn động ngồi yên, không biết là đang suy nghĩ gì, hoặc là cái gì cũng không nghĩ đến. Mỗi lần Địch Á thấy Trác Ngọc như vậy liền đau lòng không thôi, có lúc hắn sẽ ôm Trác Ngọc ngồi cùng cô. -Hết chương 20-