Sau đó, mỗi ngày Hứa Trùy Nhi đều cùng chồng mình ở trong sân đi lại, kỳ thật mỗi ngày cậu đều phải dìu cậu Cả tập đi, sáng một lần tối một lần, chỉ mệt mỗi mình cậu. Nửa tháng tiếp theo, xương cốt của cậu Cả đã chắc khỏe hơn, cả người cũng có tinh thần, có thể dựa vào cậu tập tễnh đi hai bước, chẳng qua không thể tự đứng được. Hôm này ngày 26 tháng 2, trời chạng vạng tối, Hứa Trùy Nhi đang ngồi trong viện xoa bóp cánh tay cho cậu Cả. Cậu nghe thấy ở nhà trước có tiếng chiêng trống, mắt cậu sáng lên: “Có gì mà náo nhiệt thế!” Cậu Cả cũng nghe thấy, không nói gì. “Là gánh hát tới biểu diễn thì phải”, Hứa Trùy Nhi mặc một chiếc áo khoác nhỏ thêu hoa hồng, là Lão phu nhân thưởng cho, phía dưới mặc một chiếc váy đỏ, cả người đều rất xinh đẹp, “Chúng ta đi xem đi?” Cậu Cả càng chuyển biến tốt, càng có dáng vẻ uy nghiêm, anh khẽ cau mày: “Đừng đi, rất ồn ào.” Hứa Trùy Nhi nhìn chăm chú về hướng đó: “Em…chưa từng được xem biểu diễn”, trông cậu rất đáng thương, kéo kéo ống tay áo của anh, “Được không?” Cậu Cả nhìn bàn tay trắng trẻo ấy, đưa bàn tay to của mình ra nắm chặt lấy: “Đều có mặt…” Lão phu nhân, cậu Hai, cậu Ba, nữ quyến các phòng, đều ở đó. Hứa Trùy Nhi nghe thế, biết rằng bản thân đã làm khó anh rồi, lập tức xua tay: “Vậy em không đi nữa, đợi khi nào cậu khỏe rồi dẫn em đi rạp hát xem cũng được.” Cậu Cả nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn ấy, cả mũi cả miệng đều rất đáng yêu, càng nhìn càng mê người. Anh biết cậu muốn đi xem, nhưng vì anh mà không thể xem, anh gãi lòng bàn tay non mềm của cậu, nhẹ giọng nói: “Em đi lấy áo choàng cho tôi.” Hứa Trùy Nhi từ lớn đến bé chưa từng được người khác chiều chuộng, đột nhiên được cưng chiều liền không dám động đậy. Lòng cậu Cả bị chọc ngứa, cầm tay cậu đưa đến miệng, không nặng không nhẹ cắn một cái. Hứa Trùy Nhi chợt rút bàn tay lại dấu về phía sau: “Cậu đợi em!” Trong phòng cậu có quần áo đẹp, đều là Lão phu nhân đưa tới. Từ ngày cậu chống đối bà, Lão phu nhân trở nên bất thường, cứ vài ba hôm lại cho người tới tặng đồ. Cậu chọn cho cậu Cả một chiếc áo khoác dài màu đen, trước ngực có một chiếc đồng hồ quả quýt, giống như con mèo nhỏ lấy nước bọt vuốt cho thẳng, từng bước từng bước đi tới nhà lớn. Phía trước là viện của cậu Hai, ầm ĩ náo nhiệt. Đằng xa có rất nhiều người nào là rót nước, nào là bưng hoa quả, người hầu đi tới đi lui, nhìn thấy Hứa Trùy Nhi và cậu Cả tới, đều sững sờ tại chỗ. Bọn họ cứ thế tiến vào nơi náo nhiệt ầm ĩ này, một người bại liệt, một cô gái nhà quê, im lặng mà mang đến một màn kinh ngạc. Tất cả mọi người đều nhìn về phía này, trên sân khấu đang diễn vở “Mục Liên cứu mẹ”, gánh hát ở tỉnh tới, đang hát đến đoạn tỉ thí, nhưng không ai chú ý đến nghe, toàn bộ trừng mắt châu đầu ghé tai: “Cậu Cả liệt một năm nay lại có thể đến xem!” Lão phu nhân ngồi phía chính giữa, người phụ nữ cao ngạo này lúc này đang nắm chặt tay cậu Cả nói không ra câu, huhu khóc lên. Ngồi xuống mới biết, hôm nay là tiệc đầy tháng của con gái cậu Hai, là chuyện vô cùng vui. Trong màn đêm, Hứa Trùy Nhi không nhìn rõ xung quanh, chỉ cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình, cậu có chút sợ hãi kéo tay cậu Cả, vừa mới cầm lấy, đằng sau đã có người xoi mói: “Nhìn thấy không, tay, gan cũng không nhỏ…” Cậu vội vàng rút tay về sau, nhưng lại bị cậu Cả vô cùng bá đạo mà nắm chặt lấy. Cậu Hai, cậu Ba đều qua đây kính rượu, táo tàu, hạch đào không ngừng được bày lên bàn. Trên sân khấu biểu diễn, dưới sân khấu náo nhiệt như ngày tết. Hứa Trùy Nhi hơi đau đầu với nơi phồn hoa náo nhiệt này, khuôn mặt nóng bừng. Lúc này cậu Cả kéo cậu lại, nói nhỏ vào tai cậu: “Chúng ta ngồi một chút nữa rồi về.” Dưới ánh trăng sáng, Hứa Trùy Nhi ngắm nhìn con người này, anh từ nhỏ lớn lên trong nơi phồn hoa, anh không thèm để ý đến nơi phồn hoa này, bản thân mình ngày ngày ngủ cùng anh trên một chiếc giường, xoa bóp cho anh, kể chuyện cười cho anh, nhưng suy cho cùng, bọn họ không cùng một con đường. “Sao thể?” Cậu Cả buông cậu ra, đưa ngón tay vén tóc mai cậu. “Không…” Hứa Trùy Nhi hơi trốn tránh anh, “Nhà Cậu thật khí thế”, cậu ngây ngô cười, “Em…để em tách hạch đào cho cậu nhé.” Vừa nói cậu vừa cầm hạt lên, linh hoạt bẻ răng rắc, lấy nhân ra, đưa đến miệng anh, làm như anh vẫn là người liệt không thể cử động. Cậu Cả dùng miệng nhận lấy, nhân cơ hội ngậm đầu ngón tay Hứa Trùy Nhi một cái, làm cho cậu không thể rút tay ra. Lúc này Lão phu nhân lên tiếng: “Đức Vĩnh, sao con có thể ăn đồ ăn trên tay vợ mình, thật kỳ cục.” “Mẹ.” Cậu Cả không hề xấu hổ, thản nhiên nói, “Nhờ có đôi bàn tay này mà con mới có ngày hôm nay.”