Nhưng khi nghe nàng điên rồi, Phong Ngân không cách nào bỏ mặc nàng. Bất luận như thế nào, nữ nhân chàng yêu là nàng, cả đời đều yêu, chàng cũng không muốn buông tha nàng, đây là quyết định của chàng; giống như thời điểm Phong Tử Thê rời đi đã nói với chàng —— Ngân, ngươi phải hạnh phúc. Hạnh phúc của chàng chính là khi có nàng, điều này chàng có thể khẳng định. Cho nên, chàng nhất định phải tìm nàng về. Những ngày sau này trong cốc vô cùng yên tĩnh, mà Như Tuyết Ngưng vẫn cứ si ngốc như vậy, nhưng nàng lẳng lặng ở bên cạnh Phong Ngân, khiến Phong Ngân cảm thấy an lòng; so với những đau khổ ngày trước phải chịu, chàng đã cảm thấy hết sức vui vẻ thỏa mãn rồi. Có thể cùng nàng lẳng lặng ở chung một chỗ, chính là tâm nguyện cả đời của chàng. Bây giờ so với lúc chàng mới tìm được nàng, đã tốt hơn rất nhiều. Nàng có thể tự xử lý một chút chuyện sinh hoạt hàng ngày, chỉ là vẫn không biết ăn nói, thậm chí không biết gọi tên của chàng, điều này làm cho Phong Ngân có một chút thất vọng, chàng rất muốn, rất muốn được một lần nữa nghe nàng gọi tên mình. Ánh nắng sớm chiều ấm áp chiếu vào trong phòng, nàng ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, nhìn đóa hoa nở rộ bên ngoài, Phong Ngân đang xem sách chợt bị nàng quay người lại ôm lấy, đôi tay thật chặt quấn lên cổ chàng. Phong Ngân cúi đầu cười một tiếng, "Ngưng nhi, nàng đang làm gì?" Chung sống mấy ngày nay, chàng đã thành thói quen bị nàng "đánh lén" như thế. Thuận thế ôm thân thể mềm mại kia, gần sát nhau khiến hai người đều cảm thấy rất thoải mái. Nàng dựa vào trên người Phong Ngân, nhẹ nhàng phun một chữ: "Nước." Phong Ngân nghe được, "Nàng muốn đi bờ sông sao?" Nàng chậm rãi gật đầu một cái. "Được rồi, chúng ta đi." Phong Ngân đầu tiên là đứng lên, phát giác nàng vẫn không nhúc nhích. Chàng khẽ mỉm cười, "Thế nào, không phải muốn đi bờ sông sao?" Nàng chỉ chỉ lưng của Phong Ngân. Phong Ngân biết, nàng như vậy là muốn mình cõng nàng. Phong Ngân dịu dàng cười một tiếng, biết nàng bướng bỉnh, đưa lưng về phía nàng ngồi xổm người xuống, "Lên đây đi." Nàng nhanh nhẹn nhảy lên lưng Phong Ngân. Nàng thích ý tựa trên lưng chàng, lưng của Phong Ngân cho nàng cảm giác rất ấm áp, rất an tâm; nhắm mắt lại, nàng cười ngọt ngào. Bờ sông cảnh sắc rực rỡ, Như Tuyết Ngưng cởi giày tất, bướng bỉnh mà đem chân vào trong nước chơi đùa, nước sông trong suốt phản chiếu đôi chân ngọc trắng như tuyết, câu động lòng người. Phong Ngân nhìn nhìn, có chút ngẩn ra. Chợt, nàng hướng tới trước mặt Phong Ngân chỉ chỉ. Phong Ngân nhìn thấy, đó là một đóa hoa U Lan, màu xanh dương giống như mộng ảo đang dập dờn đón gió trong khe núi. "Rất đẹp." Phong Ngân than nhẹ một tiếng, quay đầu lại liếc thấy nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, chàng nhíu mày cười một tiếng, "Nàng muốn ta hái cho nàng sao?" Nàng gật đầu một cái, đáy mắt có chút vui mừng. "Được, nàng chờ." Phong Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu. Phong Ngân không nói hai lời hướng khe đá phi thân tới, hái đóa U Lan cho nàng. Nàng vui mừng mà tiếp nhận, nhìn vào nước sông cắm lên búi tóc, người hoa tôn nhau lên, nhưng mà người so với hoa còn xinh đẹp hơn. Phong Ngân si ngốc nhìn nàng, thấy nàng vui vẻ đứng lên, lập tức kéo chàng, ở trên bờ vui sướng nhảy dựng lên. Phong Ngân cũng cười, nàng bây giờ áo trắng bay bay, tựa như tinh linh trong sơn cốc, xinh đẹp khiến người lóa mắt. Nàng giẫm hụt một bước, lôi kéo Phong Ngân cùng nhau té xuống sông. Nàng kinh hoảng, ở trong nước giãy giụa không thôi. "Ngưng nhi, đừng sợ, ta ở đây." Phong Ngân nhớ là nàng không biết bơi. Phong Ngân vững vàng bắt được nàng, nhưng là trong mắt nàng vẫn tràn đầy hoảng sợ, chìm chìm nổi nổi trong nước. "Ngưng nhi." Phong Ngân ôm lấy nàng vận khinh công, bay vọt lên trên mặt nước, không muốn nàng bị kinh hoảng nữa. Phong Ngân có chút không hiểu, thật ra thì nước này rất cạn, tại sao nàng lại sợ vậy chứ? "Ngưng nhi, không sao, chúng ta ở trên bờ rồi." Phong Ngân đem nàng ôm vào trong ngực, dịu dàng trấn an nàng. Cảm giác đôi tay của nàng ôm mình thật chặt, chàng liền nhè nhẹ vỗ lưng của nàng, vuốt ve sự lo lắng của nàng, hồi lâu mới đẩy nàng ra. Phong Ngân cúi đầu đưa mắt nhìn nàng, trong mắt của nàng đã không còn kinh hoảng, chỉ là nhìn chàng, làm chàng cảm thấy nàng bây giờ không giống ngày thường. Phong Ngân còn chưa kịp ngẫm nghĩ, đôi môi đỏ mọng trơn mềm của nàng đã in lên môi mình; chàng than nhẹ một tiếng, đổi bị động thành chủ động, nụ hôn này sâu hơn, cùng nàng trầm luân trong bể tình dục. Bàn tay cởi ra váy của nàng, vừa chạm tới làm da mịn màng trơn nhẵn, chàng không khỏi thở dài, dịu dàng chạm vào nàng như che chở bảo vật trân quý. Dưới sự vuốt ve của chàng, nàng không nhịn được run rẩy, thở gấp, hai cánh tay vòng qua cổ chàng, đem chính mình gần sát chàng, cứng rắn đem chàng ôm vào ngực mình; bọn họ lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, đắm chìm trong kích tình khó nói nên lời. . . . . . Như Tuyết Ngưng nhìn Phong Ngân ngủ say, khuôn mặt an bình làm nàng không dời được tầm mắt. Bãi cỏ xanh biếc càng làm đóa hoa lan trên vai chàng thêm mê người, nàng không nhịn được duỗi ngón tay ra, nhẹ vuốt ve nó. "Ngân." Nàng chán nản nhắm mắt lại, nên đi, nên rời khỏi Ngân. Tại sao nàng lại ngã vào trong nước đây? Nếu như nàng không ngã, trong nháy mắt hoảng sợ, cũng sẽ không từ trong xúc động mà hồi phục trí nhớ, như vậy bây giờ nàng còn có thể hạnh phúc ở bên cạnh Ngân; cho dù nàng si ngốc sống qua ngày cũng không sao. Nàng sâu kín thở dài, nước mắt trong suốt chảy xuống trên khuôn mặt, si ngốc nhìn chàng. Gương mặt này đã sớm khắc sâu ở trong lòng nàng, chỉ là trí nhớ của nàng ngăn cản, mà nôi tâm của nàng cũng ngăn cản nàng, làm cho nàng không cách nào đối mặt với sự thâm tình của chàng. Nàng tàn nhẫn, nàng đê tiện, nàng không xứng có được Ngân, cũng không đáng được chàng đối xử như thế. Chàng thanh cao, dịu dàng làm nàng không cách nào đối mặt, điều này sẽ khiến nàng mãnh liệt tự trách cùng tự ti. Ngân đã từng nói yêu nàng là không có lựa chọn nào khác, như vậy. . . . . . Nàng cũng không cho chàng sự lựa chọn, vĩnh viễn biến mất ở trước mặt chàng, đây mới là hồi báo tốt nhất đối với chàng. Nàng bi thương khóc, cúi người khẽ hôn hai gò má của Phong Ngân. Ngày hôm nay đi, vĩnh viễn không gặp lại. Ngân, chàng nhất định phải hạnh phúc! Mà khi Phong Ngân tỉnh táo lại, bất giác ôm chặt cánh tay, nhưng là cảm giác được trong ngực trống rỗng, làm chàng bỗng nhiên mở mắt, lúc này mới phát giác bóng dáng bên cạnh đã không còn ở đó. Không thấy nàng! Như Tuyết Ngưng đứng ở cửa Thanh Linh cốc, ngơ ngác đứng thẳng . Nàng nên đi, nhưng là tại sao chân của nàng cứ như là mọc rễ, không bước được một bước đây? Không, phải đi, hiện tại liền phải đi! Nếu không Ngân tỉnh lại không thấy nàng, sẽ đi tìm nàng. Nhưng là. . . . . . Nàng thật phải vĩnh viễn rời xa Ngân, không gặp lại chàng sao? Nàng không bỏ được! Như Tuyết Ngưng khẽ cắn môi, hai hàng nước mắt trong suốt từ gương mặt rơi xuống. "Ngưng nhi!" Tiếng gọi sau lưng làm hô hấp nàng cứng lại, nàng đờ người đứng đó, thậm chí không dám quay đầu lại. "Ngưng nhi." Phong Ngân thâm tình gọi nàng. Tiếng gọi này làm nàng không cách nào cứng rắn rời đi. Nàng từ từ xoay người, chống lại tròng mắt sâu thẳm của Phong Ngân, trong đó tràn đầy nhu tình. "Nàng. . . . . . nhớ rồi?" "Đúng, ta nhớ rồi! Toàn bộ đều nhớ rồi!" Nàng lấy hai tay che mặt, thất thanh khóc rống lên, "Ta không đáng giá, không đáng giá khiến chàng đối với ta như vậy. . . . . ."