Nông kiều có phúc

Chương 8 : bị đùa giỡn.

Trần A Phúc đau lòng một trận, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Trần Đại Bảo bị sờ tỉnh, nó mở mắt ra, cho nàng một cái khuôn mặt tươi cười rực rỡ: "Nương tỉnh rồi." Sau đó, lại duỗi ra móng vuốt nhỏ gầy, giúp Trần A Phúc lau đi nước miếng trên khóe miệng. Vừa rồi nhìn quá nhập tâm, ngay cả chảy nước miếng cũng không chú ý, Trần A Phúc lại hậu tri hậu giác duỗi tay lau khóe miệng một chút. Trần A Phúc nói ra: "Đại Bảo, về sau, chút chuyện - - lau nước miếng này, thì để nương - - tự mình làm đi." Đại Bảo trước còn cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn nói "Được", nhưng sau một cái thì mếu miệng, trong mắt cũng vọt lên một tầng hơi nước, hỏi: "Là nương muốn hết bệnh, nên không cần Đại Bảo sao?" Quả thật là một hài tử tâm tư nặng. Hài tử này cái gì cũng tốt, chính là có một chút vô cùng cẩn thận. Về sau, phải bồi dưỡng lòng tự tin của nó lên mới được. Trần A Phúc vội vàng nói: "Không, Đại Bảo vĩnh viễn - - là nhi tử của nương. Có thể nương hết bệnh rồi, chút chuyện này thì nên nương - - tự mình làm. Nếu không, người ta còn có thể nói nương là người ngốc. Đại Bảo muốn một ngốc tử - - làm nương sao?" Đầy khẩn trương, nói chuyện cũng lưu loát không ít. Đại Bảo ngẫm lại cũng đúng, lại nhếch miệng cười rộ lên, nói: "Mặc kệ nương có ngốc hay không, Đại Bảo đều cần nương." Trong lòng Trần A Phúc mềm mại, đến gần hôn lên gương mặt tuấn tú của nó một cái. Đại Bảo trước sững sờ một thoáng, hắn lớn như vậy, còn không có ai hôn qua hắn đâu. Hắn vừa thẹn thùng lại cao hứng, đỏ mặt, cười đến mặt mày cong cong. Trần A Phúc thấy, lại hôn nó một cái. Nói: "Nhi tử thích, về sau mỗi ngày nương đều hôn hôn... Ở trước khi con bảy tuổi." Cổ nhân sau bảy tuổi, thì nam nữ lại có đề phòng kỹ. Đại Bảo cũng lấy hết dũng khí đến gần hôn Trần A Phúc một cái, mềm mại nói: "Nhi tử thích cùng nương hôn hôn." Nói xong lại nằm nghiêng ở trên gối nhìn nương, mặt càng đỏ. Lỗ tai hồng hồng ở trong nắng sớm, như tiểu nguyên bảo màu hồng phấn. Trần A Phúc nhìn mà thích không thôi, lại đi tới gần hôn nó một cái. Chỉ là lần này nàng không có nắm chắc được độ mạnh yếu, đầu "đập" ở trên mặt nó, nghe được nó kêu lên một tiếng đau đớn. "A, thực xin lỗi." Trần A Phúc ngẩng đầu lên, vân vê mũi ê ẩm. Mẫu tử hai người lại ngấy một trận, nghe thấy phòng bếp có động tĩnh, là Vương thị đi ra nấu cơm. Nhà bọn họ bởi vì không cần ra ruộng làm việc, công việc Vương thị lại làm trễ, cho nên không giống như nông gia khác trời còn chưa sáng rõ thì rời giường. Trần A Phúc tự mình mặc thẳng quần áo, không cần tiểu shota hỗ trợ. Mặc xong rồi, thấy tiểu shota cầm lấy lược đứng ở trước bàn. Trần A Phúc giật mình nói: "Sẽ không phải là, nhi tử còn có thể giúp nương chải đầu đi?" Quá giật mình rồi, nói chuyện một hơi không ngừng, cũng không có chảy nước miếng. Trần Đại Bảo thẹn thùng nói: "Nhi tử chỉ biết giúp nương chải đầu thuận tóc, vấn tóc phải là mỗ mỗ <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20191022/cophuc-8.png" data-pagespeed-url-hash=380733788 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">