Nông kiều có phúc
Chương 557 : Ngoại Truyện 6 Tiểu Ngọc Nhi
Tiểu Ngọc Nhi hai ngày này đặc biệt mâu thuẫn.
Nương đích thân gửi thư đến, nói thời điểm tam gia gia trở lại kinh thành, cũng mang nàng về.
Mấu chốt của vấn đề không phải là dẫn nàng trở về đơn giản như vậy, trong thư mẫu thân còn nói giống như về sau sẽ không để cho nàng ở lâu ở quê hương, chỉ đại ca, Nhị ca, Tam đệ thay phiên nhau đến bồi trưởng bối.
Nàng không nỡ rời đi lúc này đâu.
Không chỉ bởi vì nơi này cẩu cẩu nhiều, điểu điểu nhiều, còn không nỡ rời xa thái gia gia, ông nội, bà nội, bà ngoại, ông ngoại.
Còn có, còn có, bụng của bà nội đã rất lớn rồi, nàng thật muốn nhìn tiểu thúc thúc hoặc là tiểu cô cô sinh ra đến lớn lên trông thế nào, có phải nhỏ như đệ đệ muội muội lúc mới vừa sinh ra hay không.
Mặc dù thái gia gia nói là như vậy, bà ngoại cũng nói như vậy, nhưng nàng vẫn không quá tin tưởng.
Bọn họ là trưởng bối mà, làm sao có thể sẽ nhỏ như vậy.
Nhưng mà, nàng lại rất mhớ rất nhớ mẫu thân, phụ thân, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội, còn có Hòa vương gia, Lý Hiên ngốc, tam nãi nãi.
Mặc dù Lý Hiên đã không ngốc, nhưng nàng liền thích gọi như vậy, ai kêu hắn vừa nhìn thấy mình liền kêu tiểu tức phụ.
Lý Hiên còn rất vui mừng nữa, cảm thấy hắn là được Tiểu Ngọc Nhi đối đãi đặc biệt, không giống người thường.
Nàng chưa đi hậu viện Phúc Viên chơi với Nhị ca, mà là mang một chút ưu thương cùng không nỡ, còn có Phạn Phạn đi đến của Lộc Viên.
Nàng vừa không vui, liền sẽ đi nhà bà ngoại.
Chỉ cần vừa nghe tiếng cười của bà ngoại, nàng sẽ vui vẻ lên.
Phạn Phạn là một con công cẩu lớn chừng ba tháng, là con trai của trừu trừu cùng nhất bạch.
Hiện thời trừu trừu đi theo nhất bạch, Vượng Tài, Nguyên Bảo ở nhà bà ngoại, cuồn cuộn cùng nhị hoàng, thật dài, ngắn ngủi ở kinh thành, Truy Phong, Ào Ào ở Phúc Viên, Kim Bảo, Kim Bối, Thất Thất cùng Hôi Hôi có cánh nhảy lên khắp nơi.
Vương thị trông thấy cháu gái ngoại đến một mình, trong mắt còn ngấn lệ, vội vàng ôm nàng dậy hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi sao vậy, là đánh nhau với ca ca sao?"
Cho dù đánh nhau, cũng là Tiểu Ngọc Nhi thắng, bởi vì hai ca ca căn bản không dám đánh cùng nàng.
Vừa đánh, hai tên tiểu tử kia liền sẽ bị lão thái gia và lão hầu gia thu thập.
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, nói ưu thương cùng không nỡ trong lòng.
Vương thị đã sớm biết A Phúc sẽ đón Tiểu Ngọc Nhi trở lại kinh thành, cảm thấy nàng lớn lên rồi, lão hầu gia và La phu nhân cũng hợp lại rồi, liền nên đón nàng hồi phủ để ma ma giáo dưỡng dạy dỗ.
Lại nói, La phu nhân lớn tuổi như thế mang thai, rất là vất vả, A Phúc không muốn Tiểu Ngọc Nhi ở lại đây khiến La phu nhân hao tâm tổn trí.
Tiểu Ngọc Nhi mặc dù là cô nương, so với Vũ Ca Nhi hoặc là Minh Ca Nhi còn quấn người hơn.
Cho dù Vương thị rất không nỡ rời xa cháu gái vui vẻ, nhưng vẫn cảm thấy A Phúc làm rất đúng.
Vương thị cười nói: "Thì ra là chuyện này à.
Hồi kinh có thể nhìn thấy cha mẹ cùng người nhà, phải cao hứng chứ.
Lại nói, cha mẹ con cũng sẽ ngẫu nhiên hồi hương, đến lúc để bọn họ dẫn con trở về ở vài ngày."
Tiểu Ngọc Nhi lại chu môi nói: "Con thật muốn nhìn tiểu thúc thúc cùng tiểu cô cô sinh ra đến lớn lên trông thế nào."
Vương thị lại cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi yên tâm, La phu nhân vừa sinh hài tử, cha mẹ con nhất định sẽ trở về thăm bà, con cũng đi theo trở về là được."
Tiểu Ngọc Nhi yên lòng, lại làm nũng nói: "Con rất không nỡ xa bà ngoại nha."
Vương thị lại vui mừng, nói: "La phu nhân dự tính ngày sinh là cuối tháng mười, đầu tháng mười một.
Bây giờ là cuối tháng tám, thời gian chỉ có hơn hai tháng, đến lúc chúng ta lại gặp mặt rồi."
Hai người đang nói, đột nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa, không phải đi Phúc Viên, mà là đi đến Lộc Viên bên này.
Vương thị nhìn lại cửa, nhìn thấy một thanh niên nam nhân xuống ngựa, là Sở Ứng thân binh con rể.
Sở Ứng đi vào sân nhỏ ôm quyền thi lễ nói: "Tiểu nhân tham kiến lão phu nhân thân gia, nhị cô nương, Hầu gia kêu tiểu nhân đưa tin đến, cữu gia trúng cử rồi! Cữu gia tạm thời không thể hồi hương, ngài ấy nói muốn nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ xuân kỳ sang năm có thể lấy được thành tích tốt."
Vương thị vừa nghe, mừng rỡ nhìn qua chủ viện, vội vàng kêu Giả Sơn, kêu hắn đi đại phòng gọi Trần Danh về, nhà bọn họ muốn mời khách, mời hết.
Không qua bao lâu, Trần Danh và Trần Nghiệp liền đỡ Trần lão thái đến.
Trần lão thái đều kích động khóc rồi, một đường niệm "Phật tổ phù hộ".
Lộc Viên vô cùng náo nhiệt xử lý lưu thủy yến hai ngày.
Đây là cử nhân đầu tiên của Hưởng La thôn, cả thôn nhân đều cao hứng.
Tam lão gia ăn lưu thủy yến ở Trần gia xong, ngày mai liền mang Tiểu Ngọc Nhi trở lại kinh thành.
Lão thái gia, lão hầu gia, La Vân đều không nỡ để Tiểu Ngọc Nhi rời đi.
Đặc biệt là lão hầu gia, lại càng không nỡ, Tiểu Ngọc Nhi chính là áo bông nhỏ, quả vui vẻ của ông.
Ở lúc ông khổ sở nhất, đứa cháu gái này đã cho ông niềm vui thú đếm không hết.
Ban đêm hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi ngủ ở trong phòng lão hầu gia cùng La Vân.
Lão hầu gia ngồi ở bên cạnh Tiểu Ngọc Nhi trên lò sưởi ngủ buồng, dỗ dành Tiểu Ngọc Nhi ngủ.
Loại chuyện này, ở trước khi hòa hảo cùng La Vân ông làm thường xuyên, sau khi bọn họ hòa hảo liền cũng chưa làm qua.
Tiểu Ngọc Nhi thấy ông nội muốn như trước kia nhìn mình vào giấc ngủ, cực cao hứng.
Nói: "Ông nội, về sau có tiểu thúc thúc tiểu cô cô, ông nội còn yêu thích con như trước đây sao?"
Mũi lão hầu gia có chút chua sót, cười nói: "Nha đầu ngốc, Tiểu Ngọc Nhi vĩnh viễn là Tiểu Ngọc Nhi của ông, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Tiểu Ngọc Nhi nghe, thỏa mãn ngủ.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Ngọc Nhi khóc lớn bị Hạ mụ mụ cường ôm lên xe ngựa.
Đám người lão hầu gia đến đưa bọn họ nghe được tiếng khóc bén nhọn kia đều rất không đành lòng, Minh Ca Nhi cũng khóc không ngừng.
Bọn họ sẽ ở một đêm ở phủ Định Châu, ngày mai ngồi thuyền trở lại kinh thành.
Buổi chiều ngày thứ ba, Sở Tam lão gia và Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng trở lại phủ Vĩnh An Hầu kinh thành.
Thật lâu không nhìn thấy mẫu thân, Tiểu Ngọc Nhi khóc nhào vào trong lòng mẫu thân.
Sau đó, lại cùng cậu Trần A Lộc, đại tỷ Sở Hàm Yên, đại ca Sở Tư Vũ, Tam đệ Sở Tư Li, Tam muội Sở Hàm Châu thân mật một phen, những đau khổ xa cách bỗng chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Buổi tối, Hòa vương gia cùng Lý Hiên đều đến Sở gia.
Tiểu Ngọc Nhi chạy lên trước chào hỏi: "Hòa Vương ca ca, Lý Hiên ngốc."
Trần A Phúc sẵng giọng: "Không cần gọi bậy.
Con cũng sắp tròn năm tuổi rồi, nên hiểu chuyện."
Lý Hiên ngược lại không tức giận, còn cười ha ha nói: "Không sao cả, chỉ cần Tiểu Ngọc Nhi cao hứng, gọi cái gì cũng được."
Hắn không gọi nànglà "Tiểu tức phụ", mà là đổi giọng gọi "Tiểu Ngọc Nhi", tất cả mọi người giật mình nhìn hắn.
Hòa vương gia buồn bực nói: "Ồ, cháu như thế nào đổi xưng hô?"
Lý Hiên đỏ mặt, lúng túng nói: "Trần di không thích con gọi như vậy.
Lại nói, có mấy lời để ở trong lòng là được."
Trần A Phúc tức giận đến trợn trắng mắt, hài tử này, thật không ngốc, hơn nữa trưởng thành quá sớm, quá chấp nhất.
Chứng kiến một phòng hài tử công thêm Trần A Lộc trưởng thành, Trần A Phúc cực cao hứng.
Trừ Minh Ca Nhi ra, nàng sinh, hài tử nàng chăm đều ở đây.
Sở Lệnh Tuyên cũng cực kỳ có cảm giác thành tựu, dựa vào gần Trần A Phúc nhẹ nói: "A Phúc, nàng xem, đứa nhỏ của chúng ta thật xinh đẹp, thật thông minh.
Có phải, chúng ta cố gắng cố gắng nữa, sinh thêm nhiều vài đứa hay không?"
Trần A Phúc giận hắn một cái, nói: "Bọn nhỏ đều ở đây, chàng nói bậy bạ gì đó hả." Lại chu miệng nói: "Thiếp đã sinh năm đứa, lại sinh nữa, chẳng phải là thành heo mẹ?"
Sở Lệnh Tuyên cười ha ha nói: "Tức phụ xinh đẹp như thế, sinh có nhiều nữa, người khác cũng sẽ không xem nàng thành heo."
Hết..
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
106 chương
64 chương
92 chương
105 chương
92 chương
11 chương
99 chương