Nông kiều có phúc
Chương 46 : Mưu Ma Chước Quỷ
Nửa đêm, Trần A Phúc đang ngủ mơ, liền bị Kim Yến Tử dùng cánh nhọn cào tỉnh.
Ánh trăng sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ, chứng kiến Kim Yến Tử mắt đậu xanh nhỏ lóe sáng lóe sáng.
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Trở về rồi? Thất Thất đâu?"
Kim Yến Tử nhỏ giọng chít chít nói: "Thất Thất đã trở về phòng, ta tới đưa đại lễ cho Phúc mụ."
Trần A Phúc sững sờ: "Đưa đại lễ gì cho ta hả?"
Kim Yến Tử chít chít nói: "Kim đạo tặc ta vào thăm nhà người xấu kia, đương nhiên phải thuận tay mò tiền.
Đây là tiền bạc ngoài ý muốn, liền hiếu kính ma ma."
Nói xong, run cánh, từ bên trong rơi ra hai thỏi vàng lớn.
Cũng không đợi Trần A Phúc nói chuyện, nó liền bay đi sân nhỏ mới nghỉ ngơi.
Trần A Phúc áng chừng hai thỏi vàng, một cái cỡ hai mươi lượng, đây chính là bốn mươi lượng vàng, bốn trăm lượng bạc.
Ngẫm lại ác nhân kia, Kim Yến Tử coi như là trừng gian tế bần, hai thỏi vàng này Trần A Phúc thu vào cũng không có áp lực gì.
Nàng cười khẽ hai tiếng, bỏ hai thỏi vàng vào không gian, vui vẻ thật lâu không ngủ được.
Nhìn thấy Đại Bảo còn nhíu lông mày lại, còn chu miệng nhỏ hồng hồng, nhất định là trong giấc mộng cũng nghĩ đến Thất Thất.
Lòng nàng mềm mại một mảnh, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đại Bảo mở mắt ra, thật sự nghe thấy tiếng kêu Kim Bảo cùng Thất Thất, Hôi Hôi.
Cậu xoay người rời giường, ngay cả xiêm y cũng không thèm mặc, bỏ chạy đi sân nhỏ mới.
Dưới nắng sớm, lông vũ Thất Thất càng thêm tươi đẹp chói mắt, Đại Bảo đi qua ôm nó vào trong ngực mà cực vui mừng, siết đến Thất Thất vẫn kêu "Két két".
Cậu còn muốn đi bắt Kim Yến Tử, bị nó né tránh, nó cũng không muốn chịu tội bị cậu chà đạp không nhẹ không nặng.
Cái này cũng làm cho Trần Danh liền hô không thể tưởng tượng nổi.
Trần A Phúc thầm vui, còn có thứ cáng làm cho ngài không thể tưởng tượng hơn.
Nàng ở lúc không có người lặng lẽ hỏi Kim Yến Tử, nếu người nam nhân kia phát hiện Thất Thất chạy lại mất vàng, có thể tìm được nhà mình hay không.
Kim Yến Tử hỏi ngược lại: "Ai nói nhà hắn tổn tài có quan hệ cùng Thất Thất chạy?" Còn nói: "Chỉ cần Trần Đại Bảo không thiếu não mà ôm Thất Thất đi thị trấn khoe khoang, thì bọn họ không phát hiện được."
Trần A Phúc nghe xong, mới yên lòng.
Kim Yến Tử lại hỏi: "Ma ma, người có muốn kiếm tiền hay không?"
Trần A Phúc ngạc nhiên mừng rỡ một trận, cuối cùng vật nhỏ này nghĩ thông suốt muốn giúp mình kiếm tiền? Nàng vội vàng nâng niu nó trong lòng bàn tay, cao hứng nói: "Dĩ nhiên muốn."
Kim Yến Tử duỗi dài đầu chít chít kêu lên: "Vậy chúng ta liền mang Thất Thất đi tỉnh thành hoặc là kinh thành, chỗ đó xa.
Người bán Thất Thất cái giá cao, rồi vội vàng chạy về, hai ngày sau ta sẽ mang Thất Thất về đến.
Thất Thất lớn lên đẹp, lại biết nói, nhất định có thể bán được giá tốt." Sau đó, vẻ mặt người nhìn xem ta thông minh bao nhiêu, mau khen ngợi ta đi.
Trần A Phúc thất vọng một hồi, đây là cái mưu ma chước quỷ gì vậy? Đây là phạm tội!
Nàng vội vàng lắc đầu nói: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, không thể kiếm tiền như thế."
(“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Từ xưa đến nay, trong mọi tầng lớp xã hội, trình độ học vấn khác nhau, gia cảnh khác nhau đều có những người giữ đúng nguyên tắc này.)
Kim Yến Tử liếc nàng một cái, nói thầm một câu: "Phúc mụ cứ giả đứng đắn.
Không phải là có câu sao? Mặc kệ mèo đen mèo
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210527/nong-kieu-46.png" title="Mưu ma chước quỷ" data-pagespeed-url-hash=724835843 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
106 chương
64 chương
92 chương
105 chương
92 chương
11 chương
99 chương