Nông kiều có phúc

Chương 39 : Kiến thức hạn hẹp.

Cơm tối là cháo ngô, sốt thịt, dưa chuột trộn, cà nướng, cháo ngô nấu đặc. Vốn tưởng rằng Trần lão thái sẽ đến, lại không đến. Trần Danh để Trần A Lộc đưa một nửa sốt thịt đi qua cho nhà Trần Nghiệp, thuận tiện thỉnh phụ tử Trần Nghiệp đêm mai đến nhà ăn cơm, thương lượng chuyện ngày kia xây nhà. Trần A Lộc liếc mắt một bàn đầy thức ăn, tiểu què chân chạy được thật nhanh. Vương thị ở cửa hô: "Chớ vội, chúng ta chờ con." Chờ A Lộc trở về, người một nhà ngồi ở trên giường ăn cơm. Nhìn thấy hai tiểu shota ăn sốt thịt hận không thể nuốt đầu lưỡi vào, Trần Danh cũng là bộ dáng cực hưởng thụ, sốt thịt này thật sự có ăn ngon như vậy? Trần A Phúc ăn một khối, cảm thấy thơm thì thơm, lại không quá giống sốt thịt đời trước, mà là lại đến gần hương vị thịt kho tàu. Trần Đại Bảo xoạch cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ thỏa mãn nói: "Có tiền thật tốt, có thể ăn cơm no, còn có thể ăn sốt thịt." Trần A Lộc hỏi Trần Danh: "Cha, hiện tại chúng ta qua có phải là cuộc sống tiểu địa chủ hay không?" Trần Danh cười nói: "Thiếu chút nữa. Nếu như chúng ta đều đổi bạc thành đất đai, hẳn tính là cuộc sống hộ khá giả thượng đẳng." Trần A Phúc cười nói: "Vậy chúng ta liền cố gắng, trước làm tiểu địa chủ, sau lại làm đại địa chủ." Trong lòng suy nghĩ tới bao vàng vụn cùng châu ngọc, cho dù chỉ bán mấy thứ, nhà mình cũng có thể làm một tiểu địa chủ. Chỉ là bây giờ cửa hàng bạc phủ thành bị Kim Yến Tử làm đến lòng người bàng hoàng, cũng lan đến huyện trấn gần phụ cận, cũng không dám bán những thứ đó vào lúc này. Cái vật nhỏ kia, thật sự là con hàng rước họa tinh. Vương thị lại cười nói: "Địa chủ cái gì thì không dám nghĩ, cuộc sống này nương đã rất thỏa mãn." Trần Đại Bảo trước đến giờ đối Trần A Phúc đều có lòng tin, nói: "Bà ngoại tin nương con, nương con nói có thể làm địa chủ thì có thể làm địa chủ." Nói đến tất cả mọi người cười rộ lên. Sáng sớm hôm sau, Trần A Phúc thức dậy, Vương thị đã bận rộn ở phòng bếp. Trần A Phúc trông thấy Vương thị chỉ nấu một cái trứng gà, lại đi lấy ba quả trứng gà trong giỏ nhỏ bỏ vô nồi nấu. Nói: "Nhà chúng ta nào là bệnh, nào là nhỏ, con và nương vừa cực khổ, phải ăn rất nhiều mới được. Nương đừng sợ tiền sẽ xài hết, xài hết lại kiếm là được." Không chỉ rửa dưa muối trộn chút đường, còn để Trần Đại Bảo đi bên trong vườn hái hai quả dưa leo cắt trộn ăn. Vương thị mặc dù cảm thấy phải tiết kiệm một chút, nước chảy đá mòn. Nhưng nữ nhi cũng nói như thế, bà cũng sẽ không phản đối. Sau khi ăn xong, Vương thị muốn đi thêu phường thị trấn nhận việc thêu thùa, Trần A Phúc khuyên nàng nhận ít một chút, buổi tối không cần lại làm, tổn thương con mắt. Trần Danh lại để cho bà mua ba cân tiểu Nguyên Xuân Trần Nghiệp thích uống, một cân buổi tối uống, hai cân đưa cho hắn. Nếu không phải sợ Hồ thị quá tham lam, Trần Danh còn nghĩ lại hiếu kính lão nương cùng đại ca một ít đồ vật, chỉ có trước chịu đựng. Mặt khác, Trần A Phúc lại để cho Vương thị mua bộ nghiên mực văn chương cùng một chút giấy Tuyên Thành trở về, nói A Lộc cùng Đại Bảo phải học viết chữ, nàng cũng muốn học. Vương thị mặc dù tiết kiệm, nhưng mua văn chương nghiên mực bà vẫn nguyện ý, bà cũng hy vọng hai đứa bé đọc nhiều sách, tương lai có tiền đồ. Qua một buổi, Vương thị cùng Trần A Phúc liền bắt đầu bận rộn ở phòng bếp. Hôm nay bao sủi cảo rau hẹ thịt heo, Vương thị làm da, Trần A Phúc bao. Đây là vằn thắn lần đầu tiên nhà họ làm, đừng nói Đại Bảo kích động, ngay cả A Lộc cũng kích động đến không thôi. Mấy người đang nói cười, Trần lão thái đến. Bà vừa vào nhà liền nói: "Cô nương Hồ thị kia mí mắt quá thiển <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210404/cophuc.png" title="Kiến thức hạn hẹp." data-pagespeed-url-hash=1229795117 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">