Nông kiều có phúc

Chương 387 : Huynh Đệ Gặp Mặt

Ngày mười hai tháng tám, Trần A Phúc liền bắt đầu dẫn người đi phòng bếp nhỏ làm bánh trung thu. Nàng chủ yếu là làm bánh mẫu, ngồi ở một bên xem người làm. Thời đại này cũng có bánh trung thu, đều là nhân bánh ngũ nhân. Nàng dẫn người làm bánh trung thu nhân bánh trái cây, bánh trung thu trứng vịt muối, cùng bánh trung thu nhân bánh thịt bò và nhân bánh chân giò hun khói. Bánh trung thu vừa làm xong, liền phái người đưa đi cho Hầu phủ kinh thành, Thụy Vương phủ, La phủ Định Châu mỗi nơi tám mươi cái, lại đưa cho Bụi chủ trì cùng Sở Hầu gia ở Linh Ẩn Tự mỗi nơi hai mươi bánh trung thu nhân bánh chay. Ngày mười bốn, lại phân biệt đưa đi cho nhà Trần Thế Anh, nhà Trần Thực, Giao gia, Lưu gia, Tần gia, nhà Trần Danh mỗi nơi hai mươi bánh trung thu. Sở lão hầu cùng Sở Lệnh Trí thích ăn điểm tâm, kể từ khi bánh trung thu vừa làm xong, mỗi bữa không ăn cơm chỉ ăn bánh trung thu. Đồ ngọt ăn quá nhiều không tốt, Trần A Phúc sợ bọn họ ăn xảy ra sự cố, chỉ đành hạn chế cung ứng số lượng. Ngày mười lăm tháng tám muộn, bầu trời thâm thúy, trăng sáng như gương. Trong gió thu mát mẻ, thổi qua từng đợt hương quế say lòng người. Sở Lệnh Tuyên vẫn chưa trở về, lão hầu gia, Trần A Phúc dẫn bọn nhỏ ngồi ở trong sân chính viện ngắm trăng. A Lộc cũng được giữ lại ăn tết, buổi tối sẽ trụ Triều Hoa Viện. Trong sân chính viện xếp đặt bốn cái bàn dài và hẹp, trên bàn bày quả táo, nho, bánh trung thu. Lão hầu gia một mình một bàn, Trần A Phúc cùng Sở tiểu cô nương, Lý Hiên một bàn, ba nam hài tử khác một bàn. Trần Đại Bảo cảm giác mình phải ngồi một bàn cùng muội muội và mẫu thân. Nhưng chứng kiến ánh mắt khích lệ của mẫu thân, liền đoán được dụng ý mẫu thân. Cậu lớn lên rồi, phải ngồi ngắm trăng cùng đồng học. Tiên sinh khuya hôm nay liền đi tửu lâu, bảo là muốn cùng nhau ngắm trăng đấu thơ với những văn nhân nhã sĩ. Bọn họ vừa ăn bánh trung thu vừa ngắm trăng. Vì sinh động bầu không khí, mỗi người còn nhất định phải biểu diễn tiết mục. Trần A Phúc thả con tép, bắt con tôm, người biểu diễn đầu tiên, trước nói một chuyện xưa "Hằng nga bôn nguyệt". Tiếp theo, Sở tiểu cô nương hát một khúc nhạc thiếu nhi "Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa", Đại Bảo và A Lộc cũng mỗi người đọc diễn cảm một khúc thơ vịnh nguyệt thi nhân thời đại này làm, Sở Lệnh Trí thì đánh một bộ quyền. Trừ Trần A Phúc là ngồi kể chuyện xưa, bọn nhỏ đều là đi trên đất trống biểu diễn. Trung gian xuất hiện rất nhiều hài hước, tiếng cười đùa bên tai không dứt. Mấy người đều biểu diễn xong, cảm thấy lão hầu gia không thể không biểu diễn. Trừ A Lộc ra, mấy người hài tử khác đều chạy tới bên cạnh lão gia tử, có người chui vào trong lòng ông, có người ôm lấy sau lưng ông, mãnh liệt yêu cầu ông biểu diễn. Lão gia tử cười ha ha, cũng đi ra đánh một bộ quyền. Sau đó, mọi người liền đưa ánh mắt đều nhảy đến trên người Tiểu Lý Hiên. Lý Hiên muốn biểu diễn lại sợ hãi, quắt cái miệng nhỏ nhắn núp ở sau lưng Trần A Phúc. Bệnh Lý Hiên không nghiêm trọng lắm, chỉ là mới trước đây bị dọa sợ hỏng. Thông qua tâm lý phụ đạo nửa năm này, còn có bọn nhỏ làm bạn, cùng với lá cây Yến Trầm Hương trị liệu, trừ nhát gan một chút, phản ứng hơi chậm một chút, cùng bình thường hài tử khác cũng không khác. Như hôm nay có thể để cho nhóc đi ra ngoài đơn độc biểu diễn, nhóc liền thật sự sợ hãi. Trần A Phúc kéo cậu nhóc đến phía trước, sờ tay nhỏ xoắn xuýt của cậu cười nói: <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3491197.png" data-pagespeed-url-hash=3887917996 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.