Nông kiều có phúc

Chương 385 : Túi Gấm

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trừ Sở Lệnh Tuyên ra, chủ tử cả nhà cùng động vật gia đều tụ tập ở chính viện. Lão hầu gia là tới xem cầu ba màu, bọn nhỏ cùng động vật gia là tới xem Kim Yến Tử. Trong sân hoan ca cười nói, chim hót chó sủa, rất là náo nhiệt. Đại Bảo và Kim Yến Tử chơi đến liền đều không muốn đi học, bị Trần A Phúc giận một cái, vẫn là mím miệng ngoan ngoãn đi. Buổi trưa, Sở Lệnh Tuyên biết được tin tức cũng ra roi thúc ngựa đuổi trở về. Trần A Phúc nghĩ sẽ đi Linh Ẩn Tự ngay bây giờ, Sở Lệnh Tuyên không đồng ý. Cỗ kiệu không mau xe ngựa, nhanh nhất cũng muốn cần bốn canh giờ. Nếu như xuất phát hiện tại, đến Linh Ẩn Tự cũng đã giờ Tuất. Trời tối đi đường núi, dễ dàng gặp chuyện không may. Mấy người thương lượng, ngày mai sớm tinh mơ xuất phát, do Sở Lệnh Tuyên bồi. Được túi gấm rồi, trụ ở Ảnh Tuyết Am một đêm sau, lại sớm tinh mơ chạy về. Đồng thời, lại phái người vội vàng đưa tin đi kinh thành, tốt nhất Sở Hầu gia cùng Sở Tam lão gia đều tới nơi này một chuyến. Buổi tối, mấy hài tử ở chính phòng chơi cùng Kim Yến Tử đến rất khuya mới trở về nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày năm tháng tám, ban đêm Kim Yến Tử liền phải tiến vào không gian tránh đông, chờ đến bình minh ngày hai mươi sáu tháng hai sang năm mới có thể đi ra ngoài, cho nên Trần A Phúc liền kệ bọn nhỏ cùng Kim Yến Tử chơi nhiều trong chốc lát. Lúc bọn nhỏ đi, Đại Bảo còn muốn mang Kim Yến Tử đi về Triều Hoa Viện, Tiểu Lý Hiên không chịu, khóc lớn không thôi. Kim Yến Tử chỉ đành theo Lý Hiên đi Đông Sương, chờ cậu nhóc ngủ rồi, lại bay đi Triều Hoa Viện. Lúc này, Đại Bảo nằm ở trên giường con mắt trừng thật to, thấy Kim Yến Tử bay vào la trong trướng, nhỏ giọng cười nói: "Ta biết đệ sẽ tìm đến ta chơi." Kim Yến Tử đứng ở bờ gối của cậu, cho đến khi cậu chìm vào trong mộng. Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên liền mang đầy tớ lặng lẽ xuất phát, Tống mụ mụ ôm Sở Hàm Yên còn đang ngủ say. Bởi vì phải đi Ảnh Tuyết Am, cũng mang tiểu cô nương đi gặp tổ mẫu. Cuối giờ Thìn tiểu cô nương mới tỉnh, biết rõ chỉ có mình cùng Kim Yến Tử cùng nhau bồi phụ thân mẫu thân đi thăm tổ mẫu, con bé cảm giác mình thật hạnh phúc, ôm Trần A Phúc hôn lên khuôn mặt nhiều cái. Buổi trưa, bọn họ đi ngang qua một trấn nhỏ, mỗi người ăn một chén mì, lại vội vàng gấp rút lên đường. Bọn họ cuối cùng ở giờ Mùi đuổi tới Linh Ẩn Tự. Thiện phòng của Quy Linh hòa thượng gần bên thiện phòng Vô Trí lão hòa thượng. Nghe được tiểu hòa thượng bẩm báo, hắn đi ra thiện phòng. Quy Linh hòa thượng nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, thon dài mảnh khảnh, mặc dù trẻ tuổi, vẫn rất có khuôn cách cao tăng. Hắn nhìn chậu cầu ba màu, trong mắt tỏa sáng, hai tay hợp thành chữ thập nói: "A Di Đà Phật, thật là <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3491190.png" data-pagespeed-url-hash=1826418549 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.