Nông kiều có phúc

Chương 362 : Tiền Riêng

Sở Hầu gia khó mà nói chính là, đương kim hoàng thượng do dự thiếu quyết đoán, biết là hai nữ nhân kia hại thái tử trước, cũng biết là Nhị hoàng tử hại Cửu hoàng tử, lại lúc nào cũng hạ không được ngoan tay. Cho nên Vương gia cùng Tôn gia ở trong triều kinh doanh nhiều năm như thế, dần dần phát triển an toàn. Hiện tại muốn thu thập hai nhà kia, liền không dễ dàng giống như lúc trước, trừ phi Hoàng thượng hạ nhẫn tâm trị bọn họ trọng tội, nhưng Hoàng thượng lại không muốn cùng nhau phạt nặng hai vị hoàng tử cùng hai nữ nhân nhất thể cùng với bọn họ. Cứ mã do do dự dự kiểu này, nâng đỡ Cửu hoàng tử thượng vị càng khó. Còn may Cửu hoàng tử thông tuệ quả cảm... Tiên đế sở dĩ biết rõ Viên gia không thể nào bán nước vẫn diệt bọn họ, chính là nhìn ra tính tình đương kim yếu đuối, sợ hắn ném giang sơn Lý thị, nghĩ trước dọn sạch chướng ngại giúp hắn. Nhưng mà, tiên đế lại quét sai, trừ khử trung lương, lưu lại gian thần... Mấy người ngoài miệng đều chưa nói, nhưng trong lòng đều hiểu, một ngày chưa đưa vị tiểu tôn thần an an ổn ổn ra ngoài, trên đầu Sở gia liền một ngày treo lấy một thanh kiếm. Đường Viên, khẳng định là địa phương ẩn mật nhất. Nhưng mà, nếu như thân phận của hắn một khi bại lộ, cũng không tiện cho bảo vệ. Thương lượng quyết định xong, Trần Đại Bảo tạm thời đi phủ Tham tướng Định Châu phủ sinh sống. Sở Lệnh Tuyên có thể ngày ngày về nhà, quân đội của hắn đã ở chỗ đó, dễ dàng cho bảo hộ tốt hơn. Nói làm liền làm, ngày mai chuẩn bị, ngày sau lên đường. Cuối cùng Trần A Phúc còn đưa hai viên "Thần dược" cho bọn họ nhìn thoáng qua, mấy nam nhân truyền tay nhìn một lần, vẫn để Trần A Phúc giữ gìn kỹ. Hội nghị kết thúc đã đêm khuya. Sở Lệnh Tuyên giữ Sở Hầu gia ở một đêm, ngày mai lại đi. Sở Hầu gia lắc đầu. Vinh Chiêu lần nữa bị đoàn chim "Công kích", còn ở trong chùa miểu, nhất định sẽ có Ngự sử tố cáo. Nói không chừng ngay cả Vĩnh An Hầu phủ cũng sẽ chịu liên lụy, hắn phải sớm chạy trở về. Hắn ngồi xe ngựa đuổi tới thành ngoài phủ Định Châu, sẽ nghỉ ngơi ở trạm dịch hai canh giờ, ngồi thuyền buổi sớm trở lại kinh thành. Hắn đều đi ra cửa, lão gia tử nói một câu: "Về sau đừng để cho nữ nhân kia lại đi Hầu phủ. Không chỉ khiến người ghét, ngay cả chim cũng không muốn gặp, chúng ta chán ghét." Sở Hầu gia cười đến có chút lúng túng, dừng lại quay đầu nói: "Dạ." Tiễn Sở Hầu gia đi, Sở Lệnh Tuyên liền dắt Trần A Phúc đi đến Yến Hương Các. Ngôi sao trên trời sáng chói vô cùng, gió đêm phơ phất, bóng cây lắc lư. Hai người chậm rãi đi tới, bên cạnh không có một hạ nhân nào. Nói ra hết, biết rõ bước tiếp theo nên làm như thế nào, tâm tình hai người đều thoải mái không ít. Sở Lệnh Tuyên xoa bóp tay nhỏ Trần A Phúc giọng năn nỉ nói: "A Phúc, ta nhịn thật lâu. Hôm nay có thể hay không..." Hắn nhỏ giọng rỉ tai mấy chữ. Trần A Phúc nhẹ giọng cười nói: "Không được." Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Được hay không chỉ chốc lát nữa thì nàng sẽ biết ..." Ban đêm yên tĩnh vang lên tiếng hai người cười khẽ, cho dù thanh âm không lớn, cũng tỏ ra đặc biệt đột ngột. Trần A Phúc vội vàng che miệng lại, hai người lại không tiếng động cười rộ lên. Ngày hôm sau rời giường, Sở Lệnh Tuyên lại không ở. Bữa sáng mới vừa mang lên bàn, Trần Đại Bảo liền dẫn một nhà Truy Phong đến. Cậu <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3490965.png" data-pagespeed-url-hash=4438894 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.