Nông kiều có phúc
Chương 285 : Lời Nói Vô Tâm
Nhìn tiểu nhân nhi này, trên mặt Sở Hầu gia lạnh như băng lại có chút nhiệt độ, vươn tay muốn sờ sờ con bé, nhưng đụng chạm đến màn tơ xong lại rụt trở về, quay đầu lại đi ra phòng ngủ.
Hắn gật đầu vài cái không thể nhận ra với Trần A Phúc, lại lạnh giọng nói với Sở Lệnh Tuyên: "Ta hiện tại trở về trạm dịch, sáng mai phải đi phía nam."
Sở Lệnh Tuyên không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
Hắn vừa nhìn về phía Sở Hoa cùng hài tử trong ngực nàng, Sở Hoa chu môi xoay đầu sang một bên không để ý tới hắn, Hằng Ca nhi vương nước mắt còn đang cười với hắn.
Sở Hầu gia lắc lắc đầu, thở dài, đi ra ngoài phòng, Sở Lệnh Tuyên cũng đi theo ra ngoài.
Khi bóng lưng Sở Hầu gia biến mất ở cửa sân, Sở Hoa mới khóc lên tiếng, vú nuôi vội vàng chạy qua tiếp nhận Hằng Ca nhi lại bắt đầu khóc rống từ trong ngực nàng.
Trần A Phúc đi qua dùng khăn lau nước mắt giúp nàng ấy, khuyên nhủ: "Sở tỷ tỷ đừng khổ sở, khóc nhòe trang liền không đẹp mắt nữa."
Sở Hoa khóc ròng nói: "Ta vừa nhìn thấy hắn, liền sẽ bắt đầu nghĩ tới cuộc sống của nương ta mấy năm qua, nhớ tới ta và ca ca ta không thể không đi xa biên quan, còn có Yên tỷ muội chịu khổ...!Ta hận hắn, oán hắn...!Kỳ thật, lúc ta còn nhỏ là hắn hiểu rõ ta nhất.
Hắn sao có thể như vậy..."
Trần A Phúc khó mà nói Sở Hầu gia cái gì, chỉ đành khuyên Sở Hoa nghĩ thoáng một chútt, thời gian tệ nhất đã qua, cuộc sống tốt đẹp chính là ngay trước mắt...
Sở Hoa vừa khóc vừa kể lể, khóc đủ, bọn nha đầu bưng nước đến cho nàng rửa mặt, trang dung một lần nữa.
Đột nhiên nàng tựa như mới nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên hỏi Trần A Phúc: "Mới vừa rồi Hằng Ca nhi nhà ta dường như nói chuyện, kêu Gia, ta không nghe lầm chứ?"
Trần A Phúc cười nói: "Cô đương nhiên không có nghe sai, Hằng Ca nhi xác thực kêu Gia."
Sở Hoa cười đến mặt mày cong cong, đứng lên nói: "Ta phải để cho Hằng Ca nhi nhà ta gọi mẹ, kêu cha, kêu bà ngoại, để nương ta cao hứng vui vẻ."
Trần A Phúc kéo nàng lại, cười nói: "Hằng Ca nhi đã bị vú nuôi ôm đi trên giường tây phòng ngủ rồi, đừng đi ầm ĩ nó."
Hai người lại ngồi cùng một chỗ nói chuyện một hồi.
Trần A Phúc nhỏ giọng nói chuyện Sở Trân kêu mình may xiêm y, bị nàng cự tuyệt cho Sở Hoa.
Sở Hoa cười lạnh nói: "Trần muội muội làm rất đúng.
Muội là đại tẩu tương lai của ta, nó còn dám mở miệng với muội, cũng quá bừa bãi rồi.
Hừ, ở trước khi tam thẩm ta hồi kinh, Lý thị ở Hầu phủ quản gia làm chủ, tính tình lá gan đều luyện ra, hôm nay còn lên mặt với Trần phu nhân cùng các muội đi bái kiến bà ta.
Cũng phóng túng Sở Trân không biết trời cao đất rộng, cảm giác mình là đại tiểu thư Hầu phủ, ai cũng phải hầu hạ nó.
Tiệc hoa đào là tiệc ngắm hoa An quận vương phi cử hành, hào môn đại tộc đầy kinh thành cũng sẽ đi tham gia.
Sở Trân muốn bộ xiêm y
<img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3490132.png" data-pagespeed-url-hash=863557466 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
106 chương
64 chương
92 chương
105 chương
92 chương
11 chương
99 chương