Nông kiều có phúc
Chương 227 : Thiếu
Lão hòa thượng Vô Trí đưa Trần A Phúc ra thiện phòng, liền dáng người linh hoạt quay người đi vào phòng mở cái tráp trong ngăn tủ kia ra.
Nhìn lại nhìn không biết chán, ngửi lại ngửi, lại níu lấy râu ria vui mừng nửa ngày.
Mới lấy ra một sợi lục tổ yến, khép hộp lại đặt vào trong ngăn tủ.
Ông nói với một tiểu hòa thượng bảy, tám tuổi khác: "Quy nhị, vi sư muốn đóng cửa chế dược hai mươi ngày, ai cũng không gặp...!A, không đúng, vi sư ba mươi ngày ai cũng không gặp.
Hai mươi ngày trước phải chế dược, mười ngày sau phải chế hương, cơm chay sẽ đưa đến cửa phòng chế dược hoặc chế phòng hương.
Nhớ kỹ, ai cũng không cho tới quấy rầy vi sư.
Vị Lý thí chủ kia, thì để Đại sư huynh Quy Linh của con ngày mai châm cứu một lần cho hắn, sau đó thỉnh hắn hai tháng về sau lại đến bản tự."
Quy Nhị tiểu hòa thượng vội vàng khom người xác nhận.
Đám người Trần A Phúc được tiểu hòa thượng Quy Nhất đưa ra Linh Ẩn Tự, lên xe ngựa đi đến Ảnh Tuyết Am.
Trong đầu nàng liên tục có thể nghe được tiếng khóc thút tha thút thít của Kim Yến Tử.
Tiểu tử bình thường đưa bảo bối trong không gian, lá cây đều là dùng ghèn mắt ba ba làm đơn vị, đo huống chi là lục tổ yến trân quý hơn.
Cho đi nhiều như vậy, không phải là móc tiểu tâm can nó sao.
Nhưng bên cạnh nàng có Thu Nguyệt, lại không thể vào không gian dỗ dành nó, cũng không thể trao đổi cùng nó, chỉ đành nghe, làm cho nàng vừa đau lòng lại băn khoăn.
Lúc này đang mùa xuân, càng đi lên núi xanh lá cây lại càng thêm nồng đượm, trong đó còn kèm theo từng đám từng đám hoa trên núi muôn hồng nghìn tía rực rỡ.
Hậu viện Ảnh Tuyết Am, mấy đứa hài tử đang chơi ở trong sân bên ngoài thiện phòng, tiếng cười khoan khoái thanh thúy phá vỡ yên tĩnh trước kia.
Bụi ngồi ở một bên nhìn, không che giấu được vui vẻ trong mắt.
Cười cười, trong mắt bà chứng kiến một tình cảnh khác, một phụ nhân xinh đẹp trẻ tuổi ngồi ở dưới hành lang làm xiêm y cho trượng phu, khi thì sẽ ngẩng đầu nhìn một đôi trai gái cười đùa ở trong sân.
Trượng phu trẻ tuổi anh tuấn trở về, phụ nhân xinh đẹp kia vội vàng buông xiêm y trong tay đứng dậy chào đón.
Các con chạy được nhanh hơn, nữ nhi đã được trượng phu ôm vào trong lòng, nhi tử cũng được trượng phu dắt.
Trượng phu đi đến trước mặt phụ nhân kia, ôn nhu cười, nói: "Vân nhi, ta về rồi."
Tình cảnh kia, rất xưa giống như là chuyện kiếp trước.
Thế cho nên bà thỉnh thoảng có một loại không xác định, phụ nhân xinh đẹp đó là đã từng chính mình sao? Nam nhân anh tuấn kia đã từng là trượng phu của mình sao? Mình cũng đã từng có được trượng phu, trai gái, gia đình sao?
Trong mắt Bụi bịt kín một tầng hơi nước.
Bà vội vàng nâng tay gạt đi, cúi đầu chuyển tràng hạt trong tay, trong miệng bắt đầu niệm kinh văn.
Đột nhiên, tiếng kêu bọn nhỏ càng lớn.
"Mẫu thân..."
"Di di..."
"Trần di..."
Theo tiếng kêu, bốn đứa bé đều
<img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3489140.png" data-pagespeed-url-hash=627323117 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
106 chương
64 chương
92 chương
105 chương
92 chương
11 chương
99 chương