Nông kiều có phúc
Chương 223 : Thiếu
Một người dáng dấp tương đối nhã nhặn nhân khom người tiếp nhận ngọc chuỗi trong tay Cửu gia, đưa tới trước mặt Sở Hàm Yên.
Sở Hàm Yên cúi đầu, căn bản không dám nhận.
Trần A Phúc nhẹ nói: "Tỷ muội, Cửu gia tặng lễ vật, mau tiếp nhận."
Sở Hàm Yên nghe vậy, mới nâng đầu nhỏ chôn lấy lên, trong ánh mắt còn có một tầng hơi nước, sợ hãi duỗi tay tiếp nhận ngọc chuỗi.
Đám người La quản sự khom người đưa đám người Cửu gia ra tửu lâu, mới thở phào nhẹ nhõm.
La quản sự nhìn qua ngọc chuỗi trong tay Sở Hàm Yên, nói với Tống mụ mụ: "Nhất định phải giữ gìn kỹ chuỗi ngọc chuỗi này."
Tống mụ mụ đáp ứng, duỗi tay tiếp nhận ngọc chuỗi đi.
Trần A Phúc ôm Sở Hàm Yên dậy, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé nói: "Tỷ muội thật giỏi, đã không sợ người lạ rồi.
Xem một chút Cửu gia vừa rồi, thật thích con."
Tiểu cô nương nghe khen ngợi, lại nín khóc mỉm cười.
Trần A Phúc lặng lẽ nói cùng La quản sự: "Vị Cửu gia kia vừa nhìn chính là quý nhân, làm sao sẽ xuất hiện ở thị trấn Tam Thanh nho nhỏ?"
Ánh mắt La quản sự lóe lên, thấp giọng nói: "Trần cô nương cứ làm như không thấy là được, trở về cũng không cần nhắc tới cùng người khác gặp qua hắn."
Vẻ mặt này của La quản sự, khiến Trần A Phúc càng thêm cảm thấy vị Cửu gia kia không tầm thường, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Đoàn người sau khi ăn cơm xong, liền đi tới Dương gia.
Đầy tớ thỉnh Trần A Phúc và Sở Hàm Yên đi sân nhỏ Dương mẫu ở, quản gia lại thỉnh La quản sự đi ngoại viện uống trà.
Dương mẫu hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo từ thiện, thân thể suy nhược.
Bà biết rõ Sở tiểu cô nương là cô nương Hầu phủ, con mình buôn bán còn muốn ỷ thế vào Hầu phủ, vội vàng thỉnh tiểu cô nương ngồi ghế trên.
Trần A Phúc giúp đỡ cự tuyệt, ôm tiểu cô nương ngồi ở trên chân mình.
Dương mẫu lại vừa sai người đi thỉnh ca nhi cùng tỷ muội tới nơi này.
Trần A Phúc kinh ngạc nói: "Siêu ca nhi không đi học sao?"
Dương mẫu thở dài nói: "Ca nhi vài ngày trước đùa giỡn với bạn cùng tuổi ở tư thục, ngã trên mặt đất, ngã gãy cánh tay.
Đáng thương, bị tội nhiều rồi.
Đều oán lão tử của nó, hài tử sáu tuổi liền gấp đưa đi đọc sách.
Ta nghĩ, cánh tay nó tốt rồi cũng không vội mà đi tư thục, chờ nó sang năm đầy bảy tuổi rồi lại nói.
Dù gì, tám tuổi đi học cũng không muộn." Nói nhiều hai câu, lại thở không ra hơi.
Trần A Phúc bị dọa nhảy dựng, thế nhưng ra loại chuyện này.
Nàng có chút oán giận chính mình, không có gì thì nên sai người đến Dương gia thăm một phen, xảy ra chuyện lớn như vậy thế nhưng mới biết được.
Đang nói, Dương Thiến đến.
Khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn chính là một đường chạy tới.
Cô bé trước hành lễ với Dương mẫu, liền chạy tới trước mặt Trần A Phúc, trong miệng la hét: "Trần di, Yên Nhi muội muội, sao hia người hiện tại mới đến đón chúng ta đây? Cánh tay ca ca ngã gãy, đau đến thẳng khóc, thật đáng thương, Thiến tỷ muội rất đau
<img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3489107.png" data-pagespeed-url-hash=2989686616 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
106 chương
64 chương
92 chương
105 chương
92 chương
11 chương
99 chương