Nông kiều có phúc

Chương 220 : Thiếu

Cái ý tưởng quái dị kia ngay cả bản thân Trần Thế Anh cũng giật nảy mình, tướng mạo Phúc nhi có đẹp hơn thì thân thế không tốt cũng không được. Huống chi, Sở Lệnh Tuyên có một cái gia đình như vậy, tính cách bản thân hắn cũng lạnh lùng, chắc chắn sẽ không yêu thương tức phụ, làm nữ nhân của hắn sẽ không thoải mái... Trong lòng Trần Thế Anh suy nghĩ Sở Lệnh Tuyên muôn vàn không tốt, nhưng trên mặt lại rạng rỡ, cách Đường Viên càng gần dáng tươi cười càng thịnh. Sở Lệnh Tuyên nhìn thấy Trần Thế Anh như xuân như gió thổi qua, mặt mũi cũng tràn đầy tươi cười, tiến lên vài bước ôm quyền nó: "Trần đại nhân, đã lâu không gặp, mời, mời." Trần Thế Anh và Sở Lệnh Tuyên tiếp xúc không nhiều, tổng cộng gặp mặt cũng không vượt qua mười lần. Mặc kệ là nhận thức chính bản thân hắn, hay là nhận thức đồng liêu hoặc là bằng hữu, đều cảm thấy Sở Lệnh Tuyên mặc dù có chút bản lĩnh thật sự, nhưng tính tình lạnh lùng, tính tình quái dị, thủ đoạn cường ngạnh. Đây còn là lần đầu tiên chứng kiến dáng tươi cười của Sở Lệnh Tuyên thẳng trong đáy mắt, hắn có một chút sững sờ, cái người này cười cũng không riêng gì vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười sao. Hôm nay nhiệt tình với mình như vậy, xướng trò gì đây? Hắn đè xuống nghi hoặc đáy lòng, vội vàng ôm quyền cười nói: "Sở đại nhân, quấy rầy rồi." Sở Lệnh Tuyên lại cười nói: "Đâu có, đâu có, Trần đại nhân hôm nay có thể tới Đường Viên, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này. Nghe nói Trần đại nhân thích uống trạng nguyên hồng, rượu đã chuẩn bị xong rồi." Hai người trong lúc nói cười khiêm nhượng lẫn nhau tiến vào Đường Viên. Mà lúc này, La quản sự từ cửa bên bước nhanh đến Phúc Viên. Trần A Phúc đang xem hai hộp gấm Trần Thế Anh lưu lại mà ngẩn người, trong hộp gấm màu tím chứa là một bộ trang sức trọn vẹn vàng ròng khảm Hồng bảo thạch, trong hộp gấm đỏ tươi là một bộ trang sức trọn vẹn vàng ròng khảm ngọc bích. Đồ trang sức đeo tay ánh sáng lung linh, vô cùng xinh đẹp. Nhưng nàng không thích, nàng không muốn lại đòi Trần Thế Anh này nọ, không muốn để cho hắn thường xuyên mượn cớ tìm đến mình, lại không muốn hắn can thiệp cuộc sống của mình. Nếu như kiên trì trả lại hai cái hộp này, hình như lại không ổn. Vương thị không cần đồ của Trần Thế Anh thì còn nói được đi, nhưng mà mình...!Trần Thế Anh nói đúng, cho dù nàng không gọi hắn là cha, thân thể này cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn, huyết mạch không thay đổi được. Nếu là ở kiếp trước, mẹ của hắn làm nhiều chuyện thất đức như vậy, không nhận thức thì không nhận thức. Nhưng đây là cổ đại, đừng nói Trần Thế Anh vẫn muốn chữa trị quan hệ cha con hai người, cho dù là ác lão nương kia của hắn, nếu thật sự là bị ngoại giới xác nhận tầng quan hệ kia, mình cũng không dám khua chiêng gõ trống rất rõ ràng ngỗ nghịch lão thái bà chết tiệt kia. Huống chi hiện tại, nàng cùng liên tục ôm chân to Sở Lệnh Tuyên quan hệ tế nhị như thế... Đang ở thời khắc khó xử, nghe Giả Sơn bên ngoài nói: "La quản sự đến." Trần A Phúc vội vàng đậy nắp hộp lại, mời hắn vào. La quản sự cười nói: "Trần cô nương, tỷ <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3489073.png" data-pagespeed-url-hash=2548537952 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.