Nông kiều có phúc

Chương 214 : Thiếu

Trải qua Đại Bảo nhắc nhở, Sở Lệnh Tuyên mới thu hồi ánh mắt, đè xuống tia tiếc nuối dưới đáy lòng, cầm lấy đũa ăn. Tay nghề của nàng thật tốt, mì vằn thắn cũng có thể làm được mỹ vị như thế, hắn ăn đến ngay cả chút hành lá cắt nhỏ cũng không còn dư lại. Sở Hàm Yên hé miệng cười nói: "Phụ thân, di di làm mì vằn thắn có phải ăn cực ngon hay không?" Dáng vẻ đắc ý như mì vằn thắn là con bé làm vậy. Sở Lệnh Tuyên gật đầu, lại xúc miệng, dẫn hai đứa bé đi vào trong viện. Trần A Phúc đã cắt xong cành hoa hồng tu, cắm vào bên trong bình men xanh thẫm, nàng đang cầm bình hoa hài lòng thưởng thức. Bình hoa mộc mạc thanh nhã, cắm hoa hồng hương thơm diễm lệ vào, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Buổi chiều hôm nay nàng thu thập kho hàng, ở trong mấy bình hoa ánh sáng màu tươi đẹp phát hiện bình cắm hoa màu trắng trong thuần khiết này, như băng như ngọc, khác với đặc sắc, cảm thấy cắm hoa hồng diễm lệ vào nhất định đẹp mắt, liền lấy ra. Đồ trong khố phòng tám chín phần mười đều là Sở Lệnh Tuyên đưa, cái bình hoa này cũng thế. Sở Lệnh Tuyên đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống ở trên một cái ghế nhỏ khác. Nói với nàng: "Hai ngày trước, ta nhận được thư Tam thúc của ta cùng huynh đệ biên quan gửi đến, bọn họ tra khắp nơi, đều không tra được người có tên Lý Cẩu Thặng." Đối với tiểu cữu cữu Vương Thành, Trần A Phúc cho dù đã làm tốt lắm các loại chuẩn bị, nhưng mà mới nghe đến tin tức này, vẫn khổ sở không thôi, nhẹ nói: "Vậy tiểu cữu cữu của ta chẳng phải là..." Sở Lệnh Tuyên an ủi: "A Phúc cô nương đừng khổ sở, hiện tại mà nói, không có tin tức có lẽ chính là tin tức tốt. Bởi vì bọn họ còn tra hết danh sách tử trận, cũng không có người này, giải thích rõ ít nhất ông ấy không có chết trận. Bọn họ sẽ tiếp tục tra tìm, xem có bỏ sót phân đoạn nào hay không." Trần A Phúc tâm tình lại nhẹ thả lỏng, cười nói: "Cảm ơn Sở đại nhân." "Chỉ tạ ngoài miệng?" Sở Lệnh Tuyên khẩu khí có một chút nghiền ngẫm. "A...! Sở đại nhân muốn tạ như thế nào?" Trần A Phúc có một chút buồn bực, khuê nữ của hắn ngày ngày dựa vào nhà mình ăn ở, hắn còn thường xuyên chạy tới ăn uống chùa, chẳng lẽ mình tạ còn chưa đủ? Sở Lệnh Tuyên mím môi, nói: "Sắp chuyển mùa rồi, A Phúc cô nương làm cho ta bộ áo mùa hè đi." Nói xong, còn có chút đỏ mặt. Trần A Phúc sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ đề ra yêu cầu này. Cái này giống như không hợp lý đi? Sở Lệnh Tuyên tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng một cái, hỏi: "Như thế nào, không được?" "A, không có." Trần A Phúc vội vàng nói: "Ta là sợ tay nghề của ta cẩu thả, Sở đại nhân ghét bỏ." Sở Lệnh Tuyên nghe này lời coi nàng như đồng ý, bỗng chốc cười rộ lên. Nói: "A Phúc cô nương quá khiêm tốn rồi, ta nhìn xiêm y nàng làm cho Yên Nhi, sẽ không có ai có thể khéo léo như nàng. Nương ta cũng là khen nàng như thế, nbà ấy rất là thích nàng...!tay nghề của nàng. Nàng cũng biết rõ loại hình của mẫu thân ta, liền thấy tơ trắng làm bộ quần áo cho bà đi." Dừng một chút, lại nói: "Qua ít ngày, tam thẩm của ta sẽ đến trong am thăm nương ta, bà ấy sẽ còn đặc biệt đến xem nàng một chút. Tam thẩm ta làm người rất tốt, gặp bà ấy, nàng đừng khẩn trương." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh Sau đó, đứng dậy nói với Đại Bảo: "Cậu <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3488978.png" data-pagespeed-url-hash=3532514443 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.