Nông kiều có phúc
Chương 212 : Nguyện Vọng
Trần A Phúc thấy Đại Bảo vành mắt hồng hồng, cúi đầu dùng mặt cọ cọ đỉnh đầu của cậu.
Nhẹ nói: "Nhi tử ngoan, yên lặng ước một nguyện vọng ở trong lòng, không cần nói ra.
Lại một hơi thổi tắt ngọn nến, nguyện ý của con có thể thực hiện."
Đại Bảo ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Chỉ có thể ước một nguyện vọng sao? Nhi tử có thật nhiều cái ý nguyện đây."
Trần A Phúc nhìn mắt cậu sáng ngời như ngôi sao đêm hè, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cười nói: "Hôm nay chỉ ước một cái, còn dư lại giữ lại về sau ước nữa, sau này mỗi cái sinh nhật của con mẫu thân đều sẽ làm bánh ngọt cho con."
Đại Bảo gật gật đầu, lại đắc ý liếc qua những người khác, hạnh phúc đến trong lòng toát ra bong bóng nhỏ.
Cậu yên lặng ước ở trong lòng một cái nguyện vọng muốn nhất muốn nhất thành hiện thực nhất, chính là vĩnh vĩnh viễn viễn cùng một chỗ với mẫu thân, vĩnh vĩnh viễn viễn không xa rời nhau.
Cậu ước nguyện xong lại ngắm mẫu thân một cái, cậu thật muốn nói cho nàng biết cái nguyện vọng này, nhưng lại không thể nói cho nàng biết.
Cậu dùng sức áp chế dùng sức áp chế, mới đè xuống lời nói muốn thốt ra - - nói ra, nguyện vọng cũng sẽ không thực hiện.
Sau đó, cậu một hơi đều thổi tắt ngọn nến.
Trần A Phúc dẫn đầu vỗ tay, lại lấy ngọn nến ra, cắt bánh ngọt chia ra, để Hạ Nguyệt và Thu Nguyệt phân cho bọn nhỏ cùng Kim Yến Tử, Thất Thất, Hôi Hôi đã gấp đến độ giậm chân.
Bánh ngọt ngon đến bọn nhỏ thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi, nguyên một đám ăn được như mèo hoa nhỏ.
Ăn xong còn muốn nữa, Trần A Phúc mở ra hai tay tỏ ra không còn nữa.
Kể cả Đại Bảo, một đám hài tử đều chạy tới bán manh với Trần A Phúc.
Đại Bảo dùng đầu lưỡi hồng liếm một vòng bơ trên môi, quấn quýt nhìn mẫu thân, thiên ngôn vạn ngữ đều ở bên trong ánh mắt nhỏ của cậu.
Sở tiểu cô nương lâu sạch bóng bơ dán lên cái miệng nhỏ nhắn, mím môi khiến cho lúm đồng xu nhỏ bên khóe miệng tỏ ra sâu hơn đẹp hơn, di di thích nhất hai tiểu oa oa này của mình.
La Minh Thành và Dương Siêu chép miệng rung đến vang lên trời.
Dương Thiến chu miệng tiểu hoa nhiều lần nói: "Ăn thật ngon ăn thật ngon, còn muốn ăn nữa còn muốn ăn..."
Đại Hổ và mấy đứa hài tử chính là bỏ đầu ngón tay vào trong miệng cắn, thanh âm cắn ngoài cửa cũng có thể nghe được.
Bộ dáng bọn nhỏ khiến Trần A Phúc dở khóc dở cười.
Nàng làm bánh ngọt không lớn, chính là sợ mình ngăn cản không nổi thế công của bọn nhỏ bại trận.
Thứ này bọn nhỏ khẳng định đều thích, nhưng cũng không thể ăn được quá nhiều.
Khiến Trần A Phúc tức đến khó thở là, nàng vụng trộm để lại một phần bánh ngọt cho A Lộc đặt ở trên mặt bàn phòng ngủ của nàng, còn dùng chén lớn đậy lại, lại bị Kim Yến Tử vén cầm chén lên, cứ như vậy Thất Thất, Hôi Hôi cùng nhau trộm ăn.
Khi Trần A Phúc phát hiện,
<img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3488949.png" data-pagespeed-url-hash=4052662403 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
106 chương
64 chương
92 chương
105 chương
92 chương
11 chương
99 chương