Nông kiều có phúc

Chương 193 : Thiếu

Ngày hôm sau, đầu giờ Thìn người một nhà liền rời giường. Ăn điểm tâm, mấy người mặc chỉnh tề. A Lộc và Đại Bảo mặc đến tròn vo, bên trong mặc áo nhỏ, bên ngoài lại phủ lấy trường bào bông vải dày. Trần A Phúc cũng đặc biệt mặc một bộ áo chẽn nhỏ bông vải che ngực, bên ngoài lại mặc một bộ bối tử bông vải vải mịn màu xanh lá cây, váy mã diện màu xanh sẫm, còn mang cái chụp tai giữ cho ấm. Bộ xiêm y này là xiêm y dày nhất của nàng, mặc vào rất ấm áp. Vương thị còn đặc biệt cho Trần A Phúc cầm năm mươi lượng bạc, bản thân Trần A Phúc cũng cầm năm mươi lượng bạc, đây là thêm tiền dầu vừng cho trong chùa. Cuối giờ Thìn, liền có một chiếc xe ngựa đi đến cửa Lộc Viên. Trần A Phúc mang theo hai hộp đựng thức ăn, dẫn A Lộc và Đại Bảo lên xe ngựa. Xe ngựa trở lại cửa Đường Viên, mấy người lại được mời xuống xe, để mẫu tử Trần A Phúc lên hai cỗ xe ngựa có lọng che bằng gỗ, Sở Hàm Yên ở bên trong. Bởi vì Tống mụ mụ cũng ở trong này, trong xe chỉ ngồi được bốn người, cho nên A Lộc được mời lên một chiếc xe ngựa khác, Sở lão gia tử ngồi ở trong đó. Sở Lệnh Tuyên ngồi trên lưng ngựa, hắn thấy Trần A Phúc chỉ mặc bộ bối tử bông vải mỏng, ở trong gió sớm càng thêm tỏ ra mảnh mai đơn bạc. Liền kêu Ngụy thị tới, thấp giọng giao phó cùng nàng vài câu, Ngụy thị gật đầu, chạy chậm tiến vào Đường Viên. Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện hai con chim, "Két két" lượn vòng kêu ở tầng trời thấp. Đại Bảo và Yên Nhi trăm miệng một lời hô: "Thất thất, Hôi Hôi." Sau đó, vén lên rèm cửa sổ mừng rỡ nhìn ra phía ngoài. Hai cái đuôi này, lúc ở nhà Trần A Phúc liền nói cùng chúng nó không được phép đuổi đường, chúng nó khi đó thì nghe, nhưng bây giờ lại đuổi theo. Sở lão hầu gia cười ha ha, vén rèm kêu bọn họ chúng đi vào. Mọi người chờ khoảng nửa khắc đồng hồ, Ngụy thị cầm một gói đồ nhỏ đi ra, trực tiếp đi hướng chiếc xe ngựa thứ hai. Nàng vén rèm xe lên, đưa gói đồ nhỏ cho Trần A Phúc, nói: "Trần sư phụ mặc có vẻ ít. Đây là áo choàng trước kia của chủ tử nhà ta, vào núi rồi thì phủ thêm." Trần A Phúc nói cám ơn, tiếp nhận. Kỳ thật, nàng rất muốn nói, ta không lạnh, không cần. Nhưng người ta đã lấy ra, nàng cũng đành phải nhận tình này. Sau khi Ngụy thị rời đi, Trần A Phúc còn cười nói với Tống mụ mụ: "La đại tẩu là người rất nhiệt tình." Tống mụ mụ cười nói: "Ừ, đúng vậy." Trần A Phúc thấy Tống mụ mụ cười đến có chút ý tứ sâu xa, mới hậu tri hậu giác, Ngụy thị làm gì có tư cách cầm xiêm y chủ tử. Nghĩ đến tối ngày hôm qua Sở Lệnh Tuyên dặn dò, mặt nàng nhịn không được có hơi đỏ. Người kia thật đúng là lãnh đạo tốt thể lo lắng thân thuộc hạ, cái này có giống đời trước thượng hạ cấp làm tiểu ái muội trong phòng làm việc hay không? Xe ngựa bắt đầu chạy chậm, dần dần càng chạy càng nhanh. Đại khái hơn nửa canh giờ, xe ngựa liền vào núi. Đừng nói, vừa vào núi nhiệt độ liền chợt hạ xuống, cho dù cầm lô sưởi nhỏ trong tay, vẫn toàn thân lạnh buốt. Trần A Phúc chỉ đành phải lấy áo <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3488646.png" data-pagespeed-url-hash=2664284677 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.