Trần A Phúc chắp tay tạ ơn, tiếp nhận tượng phật Quan Âm. Sở Lệnh Tuyên lại khom người, nói: "Ta vừa mới về nhà, còn chưa kịp đi chúc mừng. Đây là hạ lễ, chúc mừng." Nói xong móc từ trong lồng ngực ra một cái hồng bao. Vị chủ tịch này thật sự là lãnh đạo tốt thương cảm thuộc hạ. Trần A Phúc tiếp nhận hồng bao, hồng bao nhẹ nhàng, khẳng định là ngân phiếu. Nàng cười nói: "Cảm ơn Sở đại nhân." Sở Lệnh Tuyên còn nói: "Đại tửu lâu nồi lẩu Hồng Vận mấy ngày trước đã khai trương tại kinh thành, làm ăn rất là sôi động. Muốn đi nơi đó ăn lẩu, còn phải đặt chỗ trước." Trần A Phúc nghe mà vui mừng quá đỗi, cười đến mặt mày cong cong. La quản sự sẽ thường xuyên nhận được tin tức tửu lâu Hồng Vận, Dương Minh Viễn cũng ngẫu nhiên sẽ phái người đưa tin lại đây, có đôi khi là báo tin, có đôi khi là lấy chủ ý từ Trần A Phúc. Nàng biết rõ Dương Minh Viễn thuê cửa hàng lớn bốn tầng lâu ở đoạn đường tương đối phồn thịnh kinh thành, chỉ thuê cửa hàng và lắp đặt các thiết bị, tiêu hết tất cả để dành của hắn, nồi lẩu sẽ khai trương ở ngày mười tháng chạp...!Lại không nghĩ rằng sẽ làm ăn tốt như vậy. Lần này phát tài, nàng đang sầu bạc càng ngày càng ít. Sở Lệnh Tuyên nhìn Trần A Phúc cười đến lộ một hàng răng trắng, có chút buồn cười. Cô nương này ngược lại một chút cũng không giả bộ, vừa nghe làm ăn tốt lắm liền vui thành dạng này, cùng thanh lệ dung mạo của nàng một chút cũng không tương xứng. Nụ cười sáng lạn như thế, trừ cho Đại Bảo, Yên Nhi ra, còn cho...!bạc. Xem ra, về sau đưa nàng không thể đưa...!lễ vật, phải đưa bạc. Trần A Phúc không biết Sở Lệnh Tuyên đang cười nhạo nàng ở trong lòng, chỉ cảm thấy người này trước kia nhìn lạnh như băng, nhưng bây giờ thường xuyên có thể nhìn thấy cười mỉm trên khóe miệng hắn. Mặc dù chỉ mân hé miệng, nhưng khóe miệng kia với lúm đồng tiền nhỏ nhẹ nhàng cũng đẹp mắt giống như Sở tiểu cô nương. Nàng thích nhìn tiểu cô nương nhất chính là lúm đồng xu nhỏ, dáng tươi cười lớn chút, lúm đồng xu liền sâu một chút, dáng tươi cười hơi nhẹ, lúm đồng xu liền nhỏ hơn. Nàng đặc biệt hy vọng lúm đồng xu nhỏ kia càng ngày càng sâu, hy vọng dáng tươi cười của con bé càng ngày càng sáng lạn. Nàng hình như cảm thấy lúm đồng tiền nhỏ của Sở Lệnh Tuyên cũng càng ngày càng sâu... Nàng bị ảo giác của mình sợ hết hồn, cuống quít đi ra sảnh phòng. Ra Di Nhiên Viện, Ngụy thị đang cầm hai Sáp Mai (đèn cầy) chờ ở ven đường. Thấy trong tay nàng nâng tượng phật, cười nói: "Đi, ta đưa cô về nhà." Hai người cười cười nói nói ra cửa bên Đường Viên, nửa khắc đồng hồ liền đến Lộc Viên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh Trần A Phúc nói: "Trần Trụ Trì và Sở đại nhân đều thích ăn món kho ta làm, La tẩu tử đợi chút, ta làm một ít món kho chay tẩu lấy về." Hai vị đại thần kia đều đưa đại lễ, còn chưa ăn được thức ăn nhà mình, phải làm một ít đưa đi cho bọn họ. Ngụy thị cười nói: "Vậy cảm ơn rồi." Trần A Phúc trước đi thượng phòng giao tượng phật <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3487417.png" data-pagespeed-url-hash=3708001856 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.