Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê

Chương 42 : Chu Chính Tu​

Editor: ThienTue835 "Vân Hi, chậc chậc, không nghĩ tới cũng có chuyện ngươi tò mò nha, ta cho rằng cái gì ngươi cũng không để bụng chứ." Đối với Lâm Vân Hi đột nhiên đặt câu hỏi, Lô Doanh Doanh không khỏi ngoài ý muốn, nhìn quanh nàng hai vòng, giống như đang nhìn xem người xa lạ. Thanh âm nàng không nhỏ, hơn nữa bộ dáng hai người đều thanh thuần tiếu lệ, dẫn tới nhiều ánh mắt người đi đường ghé lại, tuy rằng không có ác ý gì, nhưng cảm giác bị mọi người vây xem không tốt chút nào, Lâm Vân Hi nhanh chóng duỗi tay che miệng nàng lại, "Nhỏ giọng một chút, ngươi còn ngại người xem không đủ hả?" "Được, được.." Lô Doanh Doanh chỉ chỉ miệng mình, làm ra động tác tuyệt đối không lộ, Lâm Vân Hi mới buông tay ra, cảnh cáo nàng, "Nếu ngươi lại muốn kinh rống như lúc nãy ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa, ta hỏi chính là chuyện đứng đắn." Được buông ra, Lô Doanh Doanh miệng lớn hô thêm hai tiếng, thấy mặt nàng có vẻ nghiêm túc liền le lưỡi, "Được rồi, ta đây đã biết, lão nhị Chu gia còn không phải là đệ đệ của Chu Chính Mai, người khác có thể ta không biết, nhưng người này ta biết rất rõ ràng nha." Xem vẻ mặt nàng không chút nào che giấu khinh thường, Lâm Vân Hi trước làm nàng im miệng, đem kéo người đến một nơi yên tĩnh, xem trái ngó phải không thấy người rồi mới ra ý bảo nàng nói tiếp. "Lão nhị Chu gia gọi là Chu Chính Tu, không có giao tiếp gì ở trong thôn, ngươi nếu đi hỏi người khác khẳng định không có mấy người biết, nhà đại bá ta trụ ở huyện hành, đối với đại danh của người này chính là biết đến rõ ràng." Đang nói nàng liếc mắt nhìn đến Lâm Vân Hi không biết suy nghĩ gì đó lại tiếp tục nói: "Chu gia có tiền, ở huyện thành có đặt mua một cái viện tử, Chu đồ tể lòng hướng về nhi tử, làm cho nhi tử đến trụ tại huyện thành, muốn đưa ít tiền cho hắn đến nha môn tìm chút việc để làm, kết quả người vừa mới đến được hai liền xem chút nữa nháo ra mạng người, bất quá việc này được nhà hắn dùng tiền áp xuống dưới, cho nên cũng không có nháo quá lớn." Nghe vậy, trong lòng Lâm Vân Hi nhảy dựng, lông mày nhướng nhướng cao, lộ ra biểu tình kinh ngạc, mấy người này cũng không chịu đi hỏi thăm, chính mình vốn dĩ là tồn tâm tư che chở Phương Diệu mới đi chuyến này, không nghĩ tới còn có thể biết được chuyện tình bí ẩn này, "Chuyện kia cuối cùng nguyên nhân do ai?" Cái tên Chu Chính Tu này cùng với người hắn rõ ràng không phù hợp, hắn là người có tính tình dữ dằn, công việc tuần phố kia của hắn rõ ràng là việc thanh nhàn, nhưng hắn lại cầm cái lông gà xem như lệnh tiễn, bởi vì tự mình đòi quầy hàng thu phí bảo hộ mà cùng với chủ quán nổi lên xung đột, ỷ vào việc khoác cái da mục thân quan kia mà bất chấp vương pháp đem người nọ đánh gần chết, đại bá ta ở huyện thành cũng là bày hàng bán chút ít đồ vật sinh hoạt, lúc ấy cũng vừa lức thấy quá trình đánh người, sợ tới mức gần nửa tháng không dám đi ra ngoài, cố ý dặn dò chúng ta không nên trêu chọc bọn họ, kỳ thật lão tử của Chu Chính Tu kia, Chu đồ tể cũng không phải là người tốt lành gì, năm kia tát một cái thiếu chút nữa làm cho một hài tử kia bị điếc, Chu Chính Mai cũng không phải là người tốt, lần trước còn làm bộ bày ra bộ dáng giúp ngươi giải oan, kỳ thật nàng ta chỉ ở trước mặt mọi người muốn bôi đen ngươi cùng Phương gia thôi, ta thấy bọn họ đều là một đám tàn nhẫn độc ác, nhưng cần phải tránh xa bọn họ ra, Vân Hi, ngươi hỏi thăm hắn làm cái gì? " Lô Doanh Doanh lúc này đem một phen lời nói sinh động dọa cho nàng ra một thân mồ hôi lạnh, ngoài đường đều có thể ẩu đả người bán hàng rong, còn có cái gì không dám làm, một cái choai choai tiểu hài tử như Phương Diệu làm sao chống đỡ được một cái nắm tay của hắn, nếu Phương Diệu thật sự gả đến Chu gia, kia thật đúng là vào hang hỏi, cũng không biết nhị tẩu cùng vị cô mẫu kia của nàng ta có biết chuyện này hay không, nếu biết rõ như thế mà còn làm mai mốt thì quả đúng thật là thiếu đạo đức. " Cách đây mấy ngày Chu gia hướng cô em chồng cầu hôn, ta nghe xong trong lòng có chút nói thầm, cho nên mới nghĩ trở về đây hỏi thăm một chút, không nghi tới.. "Nghĩ đến người nọ là người bạo lực, sắc mặt Lâm Vân Hi khó coi tới cực điểm. Lô Doanh Doanh cũng chấn động, vội không ngừng nói:" Cái này ngàn vạn lần không được, người nọ điên lên chính là cái súc sinh, ngay cả già cũng bị đánh hướng chi là người khác, thật sự gả qua chính là về sau sẽ bị tội nha. " " Ta tự nhiên không thể để Diệu nhi gả qua đó được, nhưng mà ta cũng phải làm rõ ràng việc này nhị tẩu có hay không dính dáng trong đó. "Lâm Vân Hi cúi đầu lẩm bẩm nói, nếu thật sự gả qua, chỉ sợ mộng đẹp muốn ôm bắp đùi người này của Phương gia cũng không thành hiện thực, còn làm cho Phương Diệu phải thương tích đầy mình, cho dù lời nói của nàng ở Phương gia không có trọng lượng, chính mình cũng tuyệt đối không thể để cho chuyện này phát sinh được. " Ngươi nói cái gì? "Thanh âm thì thầm của Lâm Vân Hi tương đối thấp, Lô Doanh Doanh cũng không nghe rõ, nghi hoặc hỏi lại. " Không có việc gì, chuyện ta cùng ngươi hỏi thăm về hắn ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, miễn cho cành mẹ đẻ cành con. "Định thần lại, Lâm Vân Hi dặn dì nàng, nếu bởi vì nói cho mình những nội tình này đó mà bị Chu gia làm khó dễ, nàng sẽ áy náy đến chết. Lô Doanh Doanh phồng má khoát khoát tay, biểu tình không phục bày ra vẻ mặt ngươi đừng coi khinh ta," Yên tâm đi, ta cũng không phải đứa ngốc, tất nhiên sẽ không nói cho người khác, không thể trêu vào chẳng lẽ không trốn nổi sao. " Trong lòng có việc, Lâm Vân Hi có chút thất thần, Lô Doanh Doanh thức thời cùng nàng hàn huyên vài câu sau đó liền về nhà, trong lòng đối với nữ hài kia bị Chu gia cầu thân tràn ngập đồng tình, cũng thật quá xui xẻo. Mặt trời càng lúc càng lớn, tuy rằng tránh ở dưới bóng cây chờ đợi nhưng Lâm Vân Hi vẫn ra một thân mồ hôi, đương nhiên một nửa cũng là do bị dọa sợ, cho nên khi Trương thị nhing thấy sắc mặt tái nhợt đầy mồ hôi của Lâm Vân Hi thì hoảng sợ, còn tưởng nàng bị cảm nắng, đem cái cuốc đều ném đi, nhanh chóng mang người dẫn vào nhà. " Ngươi đứa nhỏ này có phải bị phơi đến choáng đầu không? Như thế nào không đi đến trong nhà Vương đại gia cách vách ngồi chờ, đợi bao lâu rồi? "Trương thị mang khăn mặt đã vắt khô nước đưa cho nàng," Mau lau đi, cái này mà để cho đại ca ngươi nhìn thấy lại đau lòng muốn chết thôi! " Trương thị lớn giọng cùng sự quan tâm thể hiện trên mặt làm Lâm Vân Hi cảm giác ấm áp không ít, lau khô trên mặt, hữu khí vô lực dựa sang một bên, Trương thị vừa thấy bộ dáng uể oải ỉu xìu kia của nàng liền biết chắc hẳn đang gặp việc gì sốt ruột, ngồi xuống cạnh người nàng, cẩn thận hỏi:" Vân Hi, Phương gia có phải hay không xảy ra chuyện gì? " Nàng vừa hỏi xong, cửa ngoài phòng liền mở ra, Lâm Thanh Văn vừa lúc này đi đến, phỏng chừng nghe được tức phụ hỏi chuyện, nhăn mày lại:" Vân Hi, sao lại thế này? Muội nói cho ca nghe một chút, nếu Phương gia có cái chỗ nào xin lỗi muội, ca nhất định sẽ lấy lại công đạo cho muội. " Bị hai đôi mắt của đại ca cùng đại tẩu nhìn chằm chằm, Lâm Vân Hi cũng biết không thể gạt được, liền đem sự tình của Phương gia cùng hôn sự của Phương Diệu nói giản lược một chút, Trương thị nghe xong cũng trợn mắt há mồm, người luôn thanh lãnh như Lâm Thanh Văn kia cũng tức đến độ trên trán cũng lộ ra gân xanh, thở hổn hển không ngừng mắng:" Cả nhà đều là đồ bỏ đi, so với kẻ thù còn muốn ngoan độc vài phần, nhà như vậy không phân ra còn giữ lại làm gì, muội còn theo chân bọn họ ở quá chẳng phải ngay cả bột xương cốt cũng không thừa một hạt! Đều là do ca ca không có năng lực, lúc trước không nên để muội gả tiến vào Phương gia, thật là cả nhà toàn lang sài hổ báo, ngay cả thân huynh đệ mình cũng đều tính kế.. khụ, khu.. " Hắn càng nói càng kích động, cuối cùng một hơi ngăn ở cổ họng liều mạng kho khan lên, ngay cả tròng trắng mắt cũng lộ ra, Trương thị cùng Lâm Vân Hi nhanh chóng giúp hắn thuận khí, Trương thị cũng khóc," Phân gia! Làm cái gì mà không phân! Bọn họ không đồng ý liền tìm tộc lão trong tộc bọn họ làm chủ, cô nương Lâm gia ta gả đến Phương gia cũng không phải để bọn họ giày xéo, cùng lắm trực tiếp quay về Lâm gia, trong nhà cũng không thiếu muội cái miệng ăn này.".