Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê

Chương 39 : Nói Chuyện Đêm Khuya​

Editor: ThienTue835 Thấy có chút bạc liền có người đỏ mắt, nhưng tiền kia chính là tiền hiếu kính lão nương, bọn họ cũng không thể trắng trợn đi hỏi, Ngô thị liền cả ngày người trước người sau nhắc muốn cho đại nhi tử Tử An đọc sách, nhưng trong người lại không có tiền, Lữ thị liền ngồi yên không được, việc đọc sách của tôn tử chính là đại sự, trước kia trong nhà nghèo đến không có một đồng xu dính túi tự nhiên không dám mơ tưởng, nhưng hiện tại trong tay chính mình có bạc, tậm tư liền động, nhưng bà ta cũng không phải là người không có đầu óc, sợ nhà lão nhị nghĩ nhiều, liền trộm đưa tiền nhập học. Nhưng trong thiên hạ không có tường nào không có gió lùa, việc đại ca vừa nói Tử An muốn đọc sách, Lưu thị cùng Phương Nguyên Võ làm sao không rõ ràng chuyện là như thế nào, trong nhà có bao tiền liền hiểu rõ, tiêu tốn nhiều vào địa phương như vậy, gà đẻ ra bao nhiêu cái trứng còn rõ ràng, huống chi tiền nhập học kia cũng cả một bút lớn, đều là nhi tử như nhau, nhị phòng cũng không phải là kẻ ăn chay, sau đó lại đổi qua Lưu thị ngày ngày đến chỗ bà bà khóc than, Lữ thị là người mặt mềm, hơn nữa do cấp tiền cho nhà lão đại nên vốn đã thẹn trong lòng, liền thuận nước đẩy thuyền cấp tiền bổ bạc cho nhà lão nhị, đã có chuyện này mở màn rồi thì sau này cứ nương theo, số tiền Phương Niên Hàn tích cóp mấy năm nay đưa cho lão nương đều nhanh chóng bị hai nhà đó đào sạch sẽ. Nhưng mà Phương Niên Hàn cũng không biết tiền của mình đều bị hai tẩu tử nhớ thương đào hết rồi, theo tuổi càng lớn, việc có thể kiếm tiền cũng liền càng nhiều, nên tiền mang về cũng nhiều hơn, đáng tiếc còn chưa ở trong tay Lư thị đủ nóng đã không còn, cho nên mấy năm nay, dựa vài tiền của Phương Niên Hàn, nhà đại phòng và nhị phòng mới chậm rãi tốt lên, nhưng mà tuy rằng hầu bao đầy đủ lại trước mặt bà bà đều nhất quán than nghèo. Hơn hai năm trước, thời điểm Phương Niên Hàn và An Đồng trở về, người Phương gia liền trợn tròn mắt, ngược lại không vì thương tâm cữu cữu chưa từng gặp mặt kia, mà là nếu lão tam về rồi, về sau hắn lấy bạc đâu cấp cho nương, tài lộ về sau của bọn họ sẽ bị chặt đứt. Không để bọn họ thất vọng được bao lâu, Phương Niên Hang lại đi huyện thành, bắt đầu vân du bốn phương, tuy rằng bạc so với lúc trước ít đi rất nhiều, nhưng tính ra so với không có gì thì vẫn gọi là nhiều, sau đó liền cứ như vậy ngày qua ngày cho đến khi triều đình trưng binh dịch. "Muội biết đại ca cùng nhị ca đều có bạc, nếu bọn họ chịu lấy ra tiền, tam ca sẽ không phải đi biên quan, nhưng hai người bọn họ đều đem chút tiền ấy giấu giếm gắt gao.." Phương Diệu nói đến đây, nước mắt lớn như hạt đậu theo gương mặt chảy dài xuống dưới, "Muội hận bọn hắn.. Nhưng mà bọn họ đều là ca ca của muội, ô ô, tẩu tử.." Lâm Vân Hi khiếp sợ nửa ngày cũng không thể thốt thành lời, cái này, cái này cũng quá.. quá không thể tưởng tượng được, người một nhà sao lại cks thể tính kế như vậy? Làm sao lại để lục đục cho tới tình trạng này, quả thực so với người ngoài cũng không bằng, hơn nữa, chính tướng công nàng hình như là vật hy sinh duy nhất của cả gia đình này, nghĩ vậy, nàng đột nhiên đánh cái rùng mình, đúng vậy, trách không được đại ca cùng nhị ca đều không bỏ ra được tiền miễn thuế dịch, Lữ thị mang Phương Niên Hàn cho đệ đệ mình nuôi dưỡng, bởi vì đều quá thân thiết nên không có sửa hộ tịch, như vậy trở về sau thành niên Phương gia có ba nam đinh, mà trong nhà đại ca cùng nhị ca đều có thê có tử, không thể bỏ cả nhà để đi phục dịch, như vậy người thích hợp nhất để chọn chính là Phương Niên Hàn. Ha ha, tính kế này thật hay lắm, không ra bạc cũng không cần lo lắng bị lôi đi phục dịch, trên mặt Lâm Vân Hi nháy mắt nhiễm một tầng sương lạnh, rất tốt, nếu các người không xem hắn như đệ đệ, ta đây cũng sẽ không lại xem các người như thân nhân mà đối đã, nếu các người chiến, vậy phóng ngựa qua đây, các người thiếu Phương Niên Hàn ta đều phải đòi lại tất cả. Thấy Phương Diệu khóc giống như lệ nhân, Lâm Vân Hi thở dài, tiểu cô nương nhìn mấy người thân huynh trường tính kế tới tính kế lui, chắc hẳn vẫn luôn thống khổ, nhưng nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể buồn ở trong lòng, đoán chừng do thời điểm cơm chiều hôm nay bị kích thích kia nên trong lòng khó chịu mới đến nơi này phát tiết, Lâm Vân Hi sờ sờ mái tóc nàng, an ủi nói: "Những việc này muội biết là được, muội là cô nương trong nhà, cũng không quản được nhiều như vậy, hãy thả tâm đi, tam ca muội là người mạng lớn." Phương Diệu sắp tới tuổi thành thân rồi, không quá mấy năm là có thể rời khỏi Phương gia chướng khí mù mịt này. Được Lâm Vân Hi ôn tồn khuyên bảo tiếng khóc lại càng thê lương, Lâm Vân Hi dùng khăn tay lau khô nước mắt nước mũi trên mặt Phương Diệu, vỗ vỗ khuôn bị nàng khóc đến đỏ ửng lên, "Tam ca muội trước khi đi muốn tẩu hảo hảo chiếu cố muội cùng An Đồng, cho nên có gì khó chịu muội đều phải nói cho tẩu, đừng nghẹn mãi trong lòng, đối với thân thể không tốt, đặc biệt là nữ hài, nghẹn tàn nhẫn dễ dàng sinh bệnh." Nguyên chủ cũng bởi vì tâm tư quá nặng cho nên mới chết, Lâm Vân Hi không hy vọng trong lòng Phương Diệu có nhiều khúc mắc, nhưng mà có ca ca tẩu tử như vậy, muốn không có khúc mắc cũng rất khó, thật là tưởng niệm tẩu tử ở Lâm gia luôn phủng nàng trong tim. Nhưng mà Phương Diệu cùng nguyên chủ bất đồng, là một cô nương quyết đoán, nghe lời liền dụi dụi mắt, giọng ồm ồm trả lời: "Hừ, muội mới không vì các nàng mà tự khó xử chính mình đâu." Nói đến đây, Phương Diệu híp mắt buông lời hung ác, "Chọc tức giận muội, muội liền đem những việc mà bọn họ làm cho cả thôn biết, mất mặt so với nghẹn chết còn tốt hơn." Lời nói này cùng bộ dáng của nàng cùng Phương Niên Hàn có vài phần tương tự, Lâm Vân Hi nhìn sửng sốt một chút, chính mình giống như không có thời khắc nào không tưởng niệm đến nam nhân kia, đây không phải là cái hiện tượng tốt, cười khổ đem Phương Diệu đang xù lông kia ôm vào trong ngực, "Nha đầu ngốc, đó gọi là chiêu giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm nha, cũng không loạn dùng được, lại nói nếu thanh danh Phương gia hỏng rồi, hôn nhân về sau của muội sẽ gặp khó khăn, muội cũng không thể làm như vậy." Phương Diệu là nữ hài dám làm dám chịu, hành sự tác phong ngày càng giống tính cách của Phương Niên Hàn, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Lâm Vân Hi lại càng thân cận thêm với nàng, nếu tẩu đã đáp ứng với tam ca muội rồi, liền tính dùng cái mệnh này cũng sẽ bảo hộ muội cùng An Đồng chu toàn. " " Tẩu tử! "Phương Diệu nỗ lực từ trong lồng ngực của nàng thoát ra, nước mắt vừa dừng lại có xu thế muốn rơi tiếp," Tẩu thật tốt! Muội liền biết tam ca muội là người tốt như vậy khẳng định sẽ cưới được tức phụ phân rõ phải trái chân chính, nhưng mà việc hôn nhân của muội là vô pháp theo ý muội được, cho nên như thế nào cũng đều không sao cả. " Đây là chính mình được khích lệ? Lâm Vân Hi có điểm quẫn bách, chính mình đây mượn nhờ hào quang của nam nhân kia sao, bởi vì trong mắt Phương Diệu nam nhân kia lợi hại, cho nên làm thê tử hắn nên giá trị của mình cũng được nâng lên? Nhưng Phương Diệu nói lời này là có ý tứ gì? " Muội, việc hôn nhân của muội là chuyện như thế nào? "Lâm Vân Hi hơi nhíu mày, cô nương chưa xuất giá không thể lấy việc hôn nhân của mình treo ở ngoài miệng được, Phương Diệu nói như vậy là có ẩn tình gì? Trên mặt Phương Diệu cứng đờ đột nhiên vùi đầu vào trong lồng ngực của tẩu tử nàng, thời điểm Lâm Vân Hi không rõ nguyên do, liền cảm giác trước ngực mình ẩn ẩn có chút ươn ướt, ngữ khí không khỏi chậm lại," Hiện tại nhà chúng ta có thể làm chủ hôn sự của muội chính là mẫu thân, nếu muội không muốn, mẫu thân tự nhiên sẽ nghe muội, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt. " Nghe xong lời này, thân thể trong lồng ngực càng thêm run rẩy lợi hại, tuy rằng đã nỗ lực khống chế, nhưng thanh âm nức nờ kia không như con thú nhỏ bị thương thống khổ rên rỉ, nghe được như vậy, người sống hai đời như Lâm Vân Hi đều khó chịu muốn mạng, đây là bị uỷ khuất bao lớn mới có thể khó chịu như vậy, nhẹ giọng nói:" Khóc đi, khóc đi, có những thống khổ gì thì cứ khóc đi, khóc được rồi liền sẽ không khó chịu như vậy." Thanh âm nức nở chợt lên cao, thê lương giống như dùng cưa cứa vào nhân tâm, đau nhức không thôi. .