Nông gia tiên điền
Chương 5 : Hai con chó vườn con
Lý Thanh Vân chỉ biết gia gia luyện là ý quyền, năm đó lúc tránh né chiến loạn, ở trong núi sâu học được từ một đạo nhân lôi thôi. Chung quanh trấn Thanh Long là những dãy núi, đến nay vẫn có vài toà cổ miếu tồn tại. Có khi là thờ phụng Thích già ma ni, có khi là thờ phụng Tam Thanh đạo quan, cũng có chút miếu sơn thần nhỏ tồn tại, là tín ngưỡng lưu truyền từ xưa ở địa phương.
Lúc hắn sáu bảy tuổi, thường xuyên cùng gia gia vào núi hái thuốc, trong ấn tượng mơ hồ, lúc đó ở phụ cận Liên Hoa Phong có một tòa chùa miếu. Trong miếu có bốn năm vị tăng tu khổ hạnh, cũng không tiếp thụ hương hỏa của tín đồ, nghe nói là tu hành tự viện.
Ngay lúc đó Lý Thanh Vân âm thầm oán, miếu này xa trấn Thanh Long như vậy, đừng nói không tiếp thụ hương hỏa, cho dù có tiếp thụ hương hỏa, cũng không có mấy thiện nam tín nữ có thể đi vào nơi thâm sơn dã thú tứ phía như vậy.
Đã nhiều năm như vậy rồi, núi rừng dã thú dần ít đi, cơ hội cho thợ săn bình thường đi vào thâm sơn càng ngày càng nhiều, dường như quấy rầy đến sự tu hành của bọn họ, vì thế họ lại dọn đi sâu hơn nữa vào trong núi sâu bí ẩn. Hiện tại Liên Gia Gia cũng không biết bọn họ dời đến ngọn núi nào rồi.
Lúc này, Lý Thanh Vân đang đi trên đường, nghe tiếng rao hàng hô lên bằng giọng nói quê hương thân thiết, đem hắn từ tạp niệm quay về thực tế. Chợ trấn Thanh Long có thể náo nhiệt như vậy, chủ yếu là nhiều nông hộ bày sạp. Nhà nhà chỉ cần có thứ cần phải bán, đều có thể đem tới chợ bày sạp. Ở chỗ này bày sạp, cho tới bây giờ không cần lo lắng người giữ trật tự đô thị cầm gậy gộc đuổi người.
Nếu như có đồn công an hoặc là nhân viên công tác thuế vụ thò tay vào, sẽ khiến cho nhiều người bày sạp toàn bộ khu chợ tức giận. Sáu bảy năm trước đã phát sinh qua sự việc, từ trong thành xuống hai gã nhân viên công vụ đến sở thuế vụ lăn lộn tư lịch, nhìn trúng khối béo bở này, muốn thu tiền người bày sạp quầy hàng. Hóa đơn phạt xuất ra, người bày sạp không giao, định tịch thu hàng hóa của những người bày sạp.
Lần này xem như thọc cây vào tổ ong vò vẽ, toàn bộ khu chợ đều bắt đầu nổi loạn..., những người bày sạp hô bằng gọi hữu, mười dặm tám thôn người quen biết, đều đến hỗ trợ. Chẳng những "đem" hai vị thò tay thu tiền hành hung, còn vây chặn ở cửa chính sở thuế vụ, khiến cho sở trưởng đi ra "cấp cho" lời giải thích.
Sở trưởng thuế vụ là dân bản xứ, vừa thấy làm cho nhiều người tức giận, sợ tới mức không dám hó hé, trong đám người phẫn nộ có chút người quen, bàn về bối phận hắn nên hô Tam thẩm tử, đại nương, đại bá, cô ông ngoại, Nhị nương cậu chờ một chút... Sở trưởng nào dám mạnh miệng, lại thở dài lại là nói xin lỗi, "đem" trách nhiệm đều đổ lên trên người hai vị nhân viên công vụ vừa tới, nói mình không biết chuyện, bảo đảm sẽ nghiêm túc xử lý hai người kia, các hương thân sau đó mới bỏ qua.
Không đợi ngày thứ hai, buổi chiều cùng ngày hai người kia liền ủ rủ âu sầu cuốn gói về thành, còn bị xử phạt, ở trong thành cũng bị người chê cười đã nhiều năm.
Hướng giữa đường đi, càng nhiều tiếng rao hàng truyền đến, người đi đường chen lấn, trấn Thanh Long mười một cái thôn, thôn dân chỉ có một khu tụ tập nhỏ, có thể có bao nhiêu náo nhiệt.
Có nhà bán rau dưa nhà mình không ăn hết, có bán bàn ghế gỗ nhỏ, còn có người trẻ tuổi rao hàng tâm tư hoạt lạc từ trong thành đem ra quần áo may sẵn rẻ tiền, cũng có mấy hộ săn bắn rao hàng thỏ hoang, chim trĩ các loại vật nhỏ.
Lý Thanh Vân muốn đi phố tây là địa phương chuyên bán thủy sản, mua mấy con cá sống, bỏ vào không gian nuôi. Chỉ thử nuôi một ít thí nghiệm trước. Muốn nuôi quy mô rộng lớn cần phải đến chỗ chuyên môn bán cá bột.
Đột nhiên, tiếng rao hàng của một lão thợ săn đưa tới sự chú ý của Lý Thanh Vân.
- Hai con chó con cuối cùng rất rẻ đây! Một con năm khối tiền, hai con mười khối đây. Đây là Liệp cẩu nhà của chúng ta sinh hạ giống chính tông nhất đây, sau khi lớn lên vào núi có thể cắn chết lang. Có hai con Liệp Cẩu này, vào núi săn thú chỉ cần không gặp phải hổ và lợn rừng, tuyệt đối bình an, không bệnh không tai.
Thanh âm của lão thợ săn rất to, ra sức thét lên. Nhưng mà đám người vây xem lại phát ra tiếng cười to, có người còn không nhịn được ở phía sau đàm tiếu.
- Lão đầu này quá giảo hoạt, hai con chó con bệnh cũng không nhẹ, nằm co lại thành một đoàn rồi, tùy thời đều có thể chết, còn bán năm khối một con, năm mao một con tôi cũng không mua.
- Đúng đấy, lão tặc đầu này là một tay huấn chó, chính là rất keo kiệt, trong nhà mười mấy chỉ Liệp Cẩu không bỏ được bán nửa con, loại này không giống dạng đồ chó con mua đi bán lại. Ba ngày nay thấy hắn bán đầu nọ đầu kia mấy con chó con ngã bệnh, ngày hôm nay không biết đứa con nhà ai sẽ bị lừa gạt đây?
Lý Thanh Vân nghe được cười thầm, thôn dân vùng núi cũng không phải tất cả đều là người chất phác, lão thợ săn này không hỗ là cả đời săn dã thú, đầu óc thật quá tốt. Đã quen lừa dã thú núi rừng, cũng quen thói lừa đồng loại rồi.
Chen vào xem, chỉ thấy được hai con chó con co lại thành một đoàn, run lẩy bẩy, không có lồng giam, chỉ có một khối vải rách màu đen trải trên đất để cho bọn chúng nằm lên. Hai con chó này chỉ có thể mới vừa đầy tháng, ánh mắt còn chưa mở ra được, chỉ có một cái khe nhỏ kẽ hở, dường như đang quan sát hoàn cảnh rối loạn chung quanh. Miếng vải đen có dính cứt chó nhão, vô cùng rõ ràng.
Tại sơn thôn không có bác sỹ thú y chuyên môn và thuốc dành cho gia súc, chó nếu bị bệnh, thường thường là tự qua khỏi hoặc sẽ chết. Chó con nếu như bị bệnh, tỉ lệ tử vong gần như một trăm phần trăm, đặc biệt bị bệnh tiêu chảy.
Lão thợ săn bị mọi người châm biếm chọc phiền rồi, lớn tiếng hét lên:
- Không muốn mua thì đừng nói mát, các người không muốn, sẽ có người biết nhìn hàng xịn. Đi đi đi, đều đi ra ngoài, đừng chậm trễ đến người muốn mua phía sau.
Có người sợ khí thế hung hãn của lão thợ săn, âm thanh cười đùa tiêu tán đi hơn phân nửa, cũng có người lớn mật, không có bỏ đi. Lý Thanh Vân cũng không động, trên mặt lão thợ săn đầy vết sẹo cũng không dọa được hắn.
Trong miệng lão thợ săn gọi là Liệp Cẩu, là một loại chó nhà ở Trung Hoa, có người kêu là chó vườn, cũng không thích hợp làm Liệp Cẩu, dùng để trông nhà hộ viện lại vô cùng thích hợp. Nhưng mà sơn thôn không mua nổi chó săn quý báu, cho nên thợ săn có kinh nghiệm trải qua mấy đời lục lọi, bồi tạo ra một số giống không tệ. Lực công kích đơn đấu không quá mạnh, nhưng một đám chó Điền Viên vào núi, vì bảo vệ chủ nhân, dám cùng đàn sói chém giết.
Hai con chó này có huyết thống tinh khiết hay không tinh khiết không nói, nhưng màu lông tơ vàng óng ánh vô cùng đẹp. Nằm co lại trên miếng vải rách màu đen thành một đoàn, giống hai thỏi vàng tươi rực rỡ, vô cùng chọc người thích. Nhưng mà có ít loại chó sau khi lớn lên sẽ thay lông, màu sắc cũng đổi, màu da lông không nói, nhưng dáng ngoài rất giống lang (sói).
Có người nói loài chó giống lang là chó Husky, thật ra hệ chó Điền Viên mới giống lang. Chỉ có điều huyết thống chó Điền Viên rất tạp rất loạn, không có ai chú ý bọn chúng, tại nông thôn một trăm con chó loại Điền Viên gần như một trăm chủng khác nhau.
- Chỉ vừa trăng tròn phải không? Nếu như không bị bệnh, hai con chó này phẩm chất ngược lại không tệ.
Lý Thanh Vân bước đến phía trước đụng đụng, ngồi chồm hổm dưới đất sờ một con chó con.
Con chó con phát ra thanh âm "Ô ô" đáng yêu, đưa ra đầu lưỡi, liếm ngón tay của hắn, xem ra là đói bụng.
Lão thợ săn thấy Lý Thanh Vân đối với hai con chó có hứng thú, ánh mắt lập tức sáng ngời, lại cẩn thận nhìn quần áo của hắn một chút, lúc này mới nói:
- Chúng bị bệnh là do ngày hôm nay tôi dậy sớm, mang theo hai con chó con ra ngoài bị gió núi thổi, lại uống nước lạnh vào, cho nên mới bị tiêu chảy. Thật ra hai con chó này là háu ăn nhất, ăn uống rất mạnh, vì vậy kéo nặng giỏi, cũng không phải là hàng da lông bị bệnh. Nếu như không bệnh, một con năm mươi khối tôi cũng không bán. Cậu nếu muốn liền mau chóng mua đi, chậm bị người khác mua mất đấy.
- Đại gia, tôi là Lý gia trại phía bắc đấy, cũng không phải người thành phố, trước kia ở nhà cũng nuôi chó vườn không ít, là bị bệnh ra sao trong lòng tôi rất rõ ràng.
Lý Thanh Vân tuy rằng muốn mua, nhưng hắn cũng không ngốc, có thể tiết kiệm mấy khối là mấy khối, trước trả giá rồi nói sau. Qua mấy năm sinh sống ở thành phố, nhưng trong thâm tâm vẫn còn tư tưởng là tiểu nông.
- Cậu... Lý gia trại hay sao?
Lão thợ săn nhíu mày, ánh mắt của hắn y hệt chim ưng chăm chú nhìn Lý Thanh Vân, muốn nhìn xem Lý Thanh Vân có phải nói láo hay không. Cái nhìn này của hắn có những điều cần lưu ý, người bình thường có thể không chịu nổi cái nhìn chòng chọc này của hắn. Ở trong núi sâu săn thú, có đôi khi gặp tình huống khẩn cấp, cái nhìn này thậm chí có thể hù chạy một con lang.
Tinh thần của Lý Thanh Vân hơi chấn động một chút, nhưng biểu tình không thay đổi, trải qua tẩy rửa của nước suối không gian, linh hồn và tinh thần so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, chút ảnh hưởng này đối với hắn không đau không ngứa.
- Điều này còn có thể giả sao? Ai có thể vì hai con chó con bài trí tổ tông của mình?
Lý Thanh Vân có chút tức giận, ngữ khí cũng không thật tốt. Lão đầu này nói chuyện rất thái quá, những lời khác có thể nói bậy, nhưng liên lụy đến lai lịch, dân bản xứ thường thường chưa bao giờ nói láo, nếu không sẽ mang tội danh rối loạn bài trí tổ tông. Ngay tại đây, nếu chuyện này bị người lan truyền ra ngoài, sẽ bị người trong thôn trạc cột sống, người nhà cũng mất mặt.
Quên đi, không trả giá nữa, đưa hắn mười khối tiền là được. Chó này dùng nước suối không gian nuôi nấng một thời gian, mới có thể sống được, hai con cá vàng không phải được cứu sống như vậy hay sao? Lý Thanh Vân thầm nghĩ, định trả tiền.
Lão thợ săn lại đột nhiên ngăn cánh tay phải của hắn đang trả tiền, cười nói:
- Ha ha, cậu trai trẻ tức giận à? Là lão già này không đúng đi. Ta nhớ ra rồi, cậu là Tôn Tử nhà Lý thần y phải không? Nói sớm một chút, hai con chó con này cho cậu. Nếu như nuôi không sống cũng không sao, đợi hơn hai chục ngày nữa còn có một ổ chó con trăng tròn, đến lúc đó cậu đi thẳng đến nhà ta, muốn ôm mấy con cũng được.
- Ách... Tại sao?
Lý Thanh Vân có chút bối rối, xem ra lão đầu giảo hoạt này cũng không giống loại người khẳng khái hào phóng a.
Người chung quanh chuẩn bị chế giễu nhất thời rớt mắt đầy đất, đây là tình huống gì? Tiếng tăm lừng lẫy về tính keo kiệt của lão thợ săn Trương Mãn Thương tại trấn Thanh Long lại hào phóng cho người khác tùy ý đến nhà tuyển chó con? Ngày hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi hả?
- Gia gia cậu đã cứu mệnh cả nhà chúng ta a! Chó con cậu ôm đi đi, thay ta gửi lời thăm hỏi đến gia gia cậu.
Nói xong, Trương thợ săn phủi tro bụi trên mông một cái, xoay người đi mất.
Mọi người giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng có người bắt đầu hướng về phía Lý Thanh Vân hỏi han, hỏi hắn có phải là cái người học giỏi thi lên đại học đầu tiên của trấn Thanh Long không? Làm mặt Lý Thanh Vân đỏ lên. Thật ra trước hắn, trấn trên cũng có người thi đậu qua trường đại học nơi khác, nhưng so với Đại học Xuyên Đại, tiếng tăm cách biệt trời và đất, cho nên mới có người đem hắn xưng là học viên giỏi duy nhất năm gần đây của trấn Thanh Long.
Chuyện này là các lão sư sơ trung trong trấn Thanh Long tuyên dương ra ngoài đấy, Lý Thanh Vân cho dù đỏ mặt cũng không dám hướng về phía nhóm sư trưởng báo oán. Ở trong lòng hắn, đậu vào Đại học Thanh Hoa, Bắc Đại, mới được cho là học viên giỏi. Năm đó hắn nắm chắc dự thi vào Bắc Đại, nhưng nghe nói phí sinh hoạt quá mắc, sợ trong nhà không đủ sức, cho nên mới chuyển qua Xuyên Đại. Thành tích sau khi thi, tổng số điểm vượt qua điểm tuyển của Bắc Đại đến chín điểm, điều này làm cho hiệu trưởng Nhất Trung huyện núi tức giận đến vỗ bàn, không nhịn được mắng Lý Thanh Vân, lại đem chủ nhiệm lớp cấp ba của Lý Thanh Vân mắng không tiếc lời.
Lý Thanh Vân ứng vài tiếng, ôm hai tiểu Cẩu, cuống quít trốn khỏi vòng vây các hương thân nhiệt tình quá độ. Lên mấy năm đại học, lại làm lập trình viên chuyên nghiệp hơn một năm, hắn vẫn không thích ứng được với các trường hợp quá phức tạp.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
4 chương
109 chương
29 chương
47 chương
501 chương
30 chương