Nông gia tiên điền
Chương 3 : Y quán xuân thu
Đường phố trấn Thanh Long không lớn, chỉ có một ngã tư đường phố giao nhau, đông tây phố và nam bắc phố, đường phố cũng không hề có tên, thường lấy vòng giao nhau làm ranh giới, xưng là phố Nam, phố Bắc, phố Đông, phố Tây.
Y quán Xuân Thu tọa lạc tại phố Bắc, vị trí bình thường, là một cái nhà phố mới xuất hiện, tiêu chuẩn hai tầng tiểu lâu (lầu nhỏ). Trên tiểu lâu, nước sơn đã bong tróc ra, chỉ có chữ to trên bốn cái hoành phi màu ám kim là rõ ràng minh diệu.
Lý Thanh Vân và mẫu thân kéo bao lớn bao nhỏ đi vào y quán, phát hiện không khí không đúng, hai vị lão nhân đang ngồi xổm trên đất thu dọn đồ đạc, một số thuốc Đông y rơi tán loạn trên mặt đất thành một mảnh hổn độn, trong góc còn có mấy hộp ngăn kéo đựng thuốc Đông y vỡ vụn.
- Nãi nãi (bà nội), gia gia (ông nội), đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Thanh Vân kinh hô một tiếng, vứt bỏ bao đồ trên tay, vọt vào phòng.
- Không có gì, gặp kẻ không biết chuyện làm đau đầu thôi. Ồ? Phúc Oa, cánh tay của cháu làm sao rồi?
Một lão nhân râu bạc trắng đứng dậy, thấy kẻ đang bị thương Lý Thanh Vân xuất hiện, lập tức cả kinh, trong mắt đều là ân cần.
Cũng không thấy lão nhân râu bạc trắng có động tác gì, nhẹ nhàng nhảy dựng, không ngờ đã đi tới trước mặt Lý Thanh Vân. Động tác nhẹ nhàng như Ưng, nhanh như con vượn trắng, làm gì có hình dáng của một lão thái già cả yếu ớt chứ? Đưa tay ra liền đặt ở mạch đập của Lý Thanh Vân.
- Gia gia (ông nội), cháu không sao, chỉ có cánh tay bị thương, những chỗ khác không đáng ngại.
Lý Thanh Vân lên tiếng, cũng không vùng vẫy, hắn biết tính tình của gia gia, không xem mạch sẽ không yên lòng.
Nãi nãi (bà nội) đang lượm dược liệu cũng đã đứng thẳng dậy, đấm đấm thắt lưng cười nói:
- Phúc Oa đã trở lại rồi à? Không phải ngày lễ ngày tết gì, trở về một chuyến xài hết bao nhiêu tiền nha! Ôi...
Tóc nãi nãi gần như trắng phau dụi dụi con mắt, như vậy mới nhìn rõ Lý Thanh Vân dưới ánh đèn mờ tối, đồng thời ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh tay trái bị thương của hắn.
- Tôn tôn (cháu nội) ngoan, cháu sao rồi hả? Đánh nhau với người ta phải không? Ta đã sớm bảo tử lão đầu này dạy cháu chút ít công phu phòng thân, hắn lại nói cái gì sư phụ có lệnh, cái gì tuyệt đối không truyền ra ngoài. Ngay cả con trai và Tôn Tử đều không truyền, có ích lợi gì? Nhìn một chút, ngươi xem một chút...
Nãi nãi đau lòng lau nước mắt, cũng không màng có phải hay không là đang xem mạch, trực tiếp kéo hắn ngồi ở một bên trên ghế dài, hỏi kỹ nguyên do.
Trần Tú Chi từ phía sau đuổi tới, có chút chột dạ giải thích:
- Cha, mẹ, các người đừng lo lắng, sự tình đều đã qua rồi. Nửa tháng trước, Phúc Oa gặp tai nạn xe cộ, sợ các ngài nóng nảy phát hỏa, nên không dám nói với các ngài. Nay mới ra viện, chuẩn bị trở về ở nhà dưỡng thương.
- Cái gì? Gặp tai nạn xe cộ sao? Ôi cháu ngoan của ta ơi...
Nãi nãi lại đau lòng, nước mắt rơi còn nhiều hơn hồi nãy nữa. Lý Thanh Vân là Tôn Tử nhỏ nhất của bà, từ nhỏ vừa thông minh vừa nghe lời, quả thực là thịt trên đầu quả tim của bà.
- Chỉ là một chút tổn thương nhỏ, đều tốt rồi, gia gia nãi nãi không cần lo lắng.
Lý Thanh Vân lien tục an ủi.
Gia gia vuốt chòm râu dài một cái, gật đầu nói:
- Ừ, ngoại trừ cánh tay trái huyết mạch không ổn chút, những nơi khác trên người so với trước kia còn muốn khỏe mạnh hơn. Đặc biệt là tinh thần, so với năm rồi mạnh hơn nhiều lắm. Lão bà tử a, đừng ở chỗ này lau nước mắt nữa, Phúc Oa đã trở lại, nhanh đi làm cơm tối đi, đồ rơi trên đất giao cho ta dọn dẹp là được rồi.
Nãi nãi càu nhàu vài tiếng, giúp đỡ đem hành lý vào nhà sau, mới đi nấu cơm. Phía sau tiểu lâu là một tòa nhà nhỏ, đơn giản trồng chút ít hoa cỏ, phòng bếp xây bằng gạch xanh. Chỉ có hai gian nhỏ, bếp lò bằng đất, bên cạnh chất đống củi đốt và cỏ khô dùng để nhóm lửa.
Trần Tú Chi giúp đỡ đi làm cơm, lưu lại Lý Thanh Vân giúp đỡ dọn dẹp dược liệu.
- Y thuật của gia gia tại trấn Thanh Long là tuyệt nhất, thậm chí tại huyện núi đều có danh tiếng, có người nháo sự ở trong y quán, các hương thân không quản sao?
Trong lòng Lý Thanh Vân có chút phẫn nộ, thấy người thân bị khi phụ sỉ nhục, người tính khí tốt hơn nữa cũng sẽ bạo phát.
Đây không phải là Lý Thanh Vân khen lấy lòng, tại trấn Thanh Long người nào chưa nghe nói qua Lý Chun Thu y quán Xuân Thu? Khi các hương thân ngã bệnh, Lý Chun Thu chỉ lấy giá vốn khi hốt thuốc, gặp hộ khó khăn không có tiền thậm chí không thu tiền. Lợi nhuận của y quán Xuân Thu chủ yếu đến từ người có tiền của huyện núi.
- Là mấy người trẻ tuổi huyện thành, nói là trưởng bối trong nhà đến thăm bệnh một lần, thuốc uống ba ngày, hiệu quả không tốt, vì thế tới nháo sự. Lúc chuyện xảy ra trời đã tối, trên đường không có ai lưu ý, bọn họ đập phá xong liền chạy, còn nói ngày mai trở lại. Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ a, không coi ai ra gì, cuồng vọng không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, không nói đạo lý, liền động thủ đập phá.
Lý Chun Thu cũng không hề phẫn nộ quá mức, người tới tuổi này, đã thấy qua rất nhiều chuyện bất bình.
- Ngày mai bọn họ còn dám tới? Gia gia, sáng sớm ngày mai cháu ra đây hỗ trợ người, tới một người đánh một cái, đến một đôi đánh một đôi.
Lý Thanh Vân hận hận sờ quả đấm, vừa đưa tay lượm mấy khối phụ tử đen, khối phụ tử đen đã lập tức bị bể thành mấy chục phiến.
Uống nước suối của không gian mấy ngày qua, khí lực lớn hơn rõ ràng. Mới giận dữ một chút, lực đạo lập tức bộc phát.
Lý Chun Thu hơi kinh ngạc, giấu giếm âm thanh nhận lấy phụ tử đen vụn vặt, cười nói:
- Mở cửa làm ăn, có thể nhịn được thì nhịn, có thể nhường thì nhường. Đánh đánh giết giết, sau này sao có được ngày bình an chứ? Ngày mai không được trở về thôn gọi người, ta cũng muốn nhìn xem thử là bệnh nhân nào, không lộ diện đã cho người đập y quán của ta? Gia gia tuy rằng già rồi, nhưng vẫn luyện công phu cả đời.
Lý Thanh Vân hơi bỉu môi, không tin nói:
- Thiệt hay giả a? Gia gia nói cả đời, cháu cũng chưa từng thấy qua công phu thật của ngài. Nghe người trong thôn nói, gia gia lúc còn trẻ chỉ đem theo một cây cung một túi tên liền dám vào chỗ sâu trong núi lớn săn thú. Lại nghe người ta nói, năm đó ngài đánh bại lão thôn trưởng Trần gia, mới làm cha cháu lấy được vợ.
Nhắc tới sự việc đắc ý năm đó, Lý Chun Thu lập tức cười to:
- Ha ha, việc này còn có thể là giả sao? Công phu có thể dùng để phòng thân, cũng có thể dùng để kiện thể, cũng không phải là dùng để đùa bỡn không phải sao? Dĩ nhiên, sau này nếu cháu không cưới được vợ, ta không ngại bộc lộ tài năng, để cho cháu giành được một người vợ đẹp.
Lý Thanh Vân vội la lên:
- Đừng nha, mười dặm tám thôn quanh trấn Thanh Long, có mấy Trần gia chân chính có công phu hợp lý. Nhưng Trần gia là nhà ông bà ngoại của cháu, trong thôn bảy cô tám dì đều quen thuộc hết, nữ nhi của bọn bọ cháu cũng quen tất, sao không biết xấu hổ mà đi cưới làm lão bà chứ?
- Còn ngượng ngùng? Hôm kia biểu di khuê nữ Trần gia của cháu còn tới hỏi ta, hỏi điện thoại di động của cháu sao không liên lạc được. Nghe khẩu khí kia của cô ta, dường như rất thân với cháu mà?
- Gia gia là nói trắng ra như vậy a? Cái này... Cháu chỉ là xem cô ấy như muội muội, biểu muội. Các người cũng biết, cháu đã có bạn gái rồi.
Nhắc tới cái này, trên mặt Lý Thanh Vân lập tức phiếm hồng, không biết nên nói gì.
- Cháu đã có bạn gái? Năm rồi sao không mang về nhà? Năm nay cháu đã hai mươi ba rồi, lúc cha cháu hai mươi ba tuổi, cháu đã được sinh ra rồi đó.
- Được rồi, cháu thừa nhận lúc đó chúng cháu đang giận dỗi, cô ta không chịu đến sơn thôn. Sau đó bởi vì cháu không mua nổi phòng tại thành phố Vân Hoang, hoàn toàn chia tay rồi. Nhưng mà ngài đừng vội, hiện tại lưu hành kết hôn muộn, cháu nhất định có thể tìm được một người thích hợp, ngài đừng loạn điểm uyên ương.
- Cho cháu thư thả một năm, chính cháu nhìn xem mà làm.
Tay lão gia tử vuốt chòm râu dài, một bộ dáng dấp bày mưu tính kế, cao thâm khó lường.
Kinh qua sự giễu cợt của gia gia, ngược lại Lý Thanh Vân đã quên nổi giận việc y quán bị đập. Sau đó, Lý Thanh Vân cũng lôi ra vài việc chọc gia gia, lực lượng hai người đấu ngang nhau, không khí rất hòa hợp.
Thu thập xong dược thảo, cơm tối cũng đã làm xong. Lý Thanh Vân bồi gia gia uống mấy chén rượu, sau đó đem lễ vật đã mua ra, phân cho gia gia và nãi nãi. Cuối cùng đem ra một bình nước lớn, bình bình nước suối có dung tích hai lít rưỡi, đựng đầy nước suối trong không gian. Không đợi Nhị lão lên tiếng, Lý Thanh Vân trực tiếp tìm ba cái chén rót đầy nước.
- Oa nhi này, ngay cả nước cũng mang về nhà, không chê nặng à?
- Mới vừa cơm nước xong, không thể lập tức uống nước...
Mẹ Lý Thanh Vân cười nói:
- Cha, mẹ, các người không biết mùi vị của nước này đâu, uống thật ngon, nghe nói có công hiệu cường thân kiện thể, là bạn học của Phúc Oa mua từ nước ngoài đấy, đắt như vàng ấy.
- Có chuyện vậy sao?
Lý Chun Thu bưng lên một chén nước, đưa đến mũi ngửi một cái, hai mắt hẹp dài lập tức sáng ngời:
- Ừ? Mùi này...
Sau khi uống một ngụm, Lý Chun Thu chép miệng một cái, hai hàng lông mày hoa râm rung động, ùng ục ùng ục, một hơi đem cái chén uống cạn.
Uống xong, nhắm mắt không nói, tựa như đang hồi tưởng lại mùi vị của nước.
Nãi nãi của Lý Thanh Vân rất hiểu tính khí của lão gia, không phải là đồ tốt, hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra bộ dáng này. Vì thế cũng học theo, cũng "đem" nước trong chén uống cạn đáy.
Lý Thanh Vân phát hiện sau khi mấy người uống xong, phản ứng đều không giống nhau. Trên người nãi nãi ra mồ hôi bẩn rất nhiều, hiệu quả cũng rõ ràng nhất, hai gò má nhiều thêm một chút đỏ hồng khỏe mạnh. Mà mẫu thân bởi vì đã uống qua không ít, chỉ có chóp mũi nhẹ nhàng đổ mồ hôi, cũng không phát sinh tình trạng gì khác.
Kỳ quái nhất chính là Lý Chun Thu, hắn một mực nhắm mắt lại, đột nhiên hộc ra một ngụm trọc khí lớn, như thực chất. Trong khoảnh khắc đó, Lý Thanh Vân cho là mình hoa mắt, ngụm trọc khí hộc ra nhanh, cũng sắp biến mất, chỉ có tấm giấy cửa sổ sau tường là0 hoa hoa tác hưởng.
- Này nước thật là đồ tốt a...
Ói ra trọc khí, Lý Chun Thu mới mở mắt ra, trong mắt hưng phấn và mừng rỡ ngay cả người mù đều có thể thấy được.
Mẫu thân Lý Thanh Vân dù sao xuất thân từ Trần gia, thấy thế kinh ngạc nói:
- Cha, công phu của ngươi lại đột phá...
Lý Chun Thu khoát tay, cười vang nói:
- Không có, không có, ta đã đến tầng này, đột phá một tầng có thể dễ dàng như vậy sao? Vừa rồi chỉ dọn dẹp một ít tạp chất trong cơ thể thôi, cách đột phá lại tiến một bước mà thôi.
Lý Thanh Vân đầu óc mơ hồ, bất mãn nói:
- Các người lại đánh bí hiểm gì a?
Lão gia tử cười nói:
- Về vấn đề công phu, nói ra cháu cũng không hiểu, biết được đối với cháu không có chỗ tốt gì.
Nãi nãi Lý Thanh Vân bất mãn oán giận nói:
- Các người đều là người tài, toàn nói chuyện chúng ta người bình thường nghe không hiểu. Một là người xuất thân Trần gia, một là con gái đều không truyền công phu cao thủ gà mờ thổ lang trung, cả ngày nói công phu này công phu kia, thực sự có công phu cũng không thấy các người thi đậu được đại học?
- Ha ha, nãi nãi, chúng ta không để ý tới bọn họ. Đi, cháu dẫn người đi nhà tắm công cộng, trên người nãi nãi ra không ít mồ hôi, tắm một cái ngủ cho ngon.
Lý Thanh Vân nhân cơ hội nói mỉa mẫu thân và gia gia một câu.
- Được, nãi nãi cho ngươi bỏ tiền, tức chết lão đầu tử này.
Nói xong, bà đứng dậy dọn dẹp quần áo, thân thể nhẹ nhàng đến nỗi ngay cả bà cũng cảm thấy kỳ quái.
Lý Chun Thu cười khổ một tiếng, nhìn đích Tôn Tử và bạn già giận dỗi, cũng không thể giải thích. Chỉ có chút thấy thèm nước suối còn lại, nghiêm mặt hỏi:
- Phúc Oa, nước này cháu còn nhiều không?
- Nói cho cháu biết về công phu, không nói thì không còn.
Lý Thanh Vân cũng không quay đầu lại nói.
- Con đứa nhỏ này, không biết lớn nhỏ!
Trần Tú Chi giả vờ cả giận nói:
- Chuyện này ta làm chủ, nước còn dư lại cho gia gia con hết. Chờ bạn học con đưa nước nữa thì cho ông bà ngoại con một bình lớn.
- Tàn bạo chuyên chính a... Biết ngay là ức hiếp con thật đáng thương mà! Quên đi, con còn có cường hào Hồ Đại Hải có thể nghiền ép, trong lòng thăng bằng một chút vậy.
Lý Thanh Vân khoa trương kêu la, vừa giúp đỡ nãi nãi đang cười ha ha không ngừng đi ra cửa.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
16 chương
10 chương
705 chương
23 chương
72 chương
1088 chương