Nông gia tiên điền
Chương 11 : Câu cá đưa tới cá cược
Càng gấp gáp con cá càng không ăn mồi, mọi người có chút nóng nảy, ngay giữa trưa ánh mặt trời chiếu dữ dội, cũng có chút không chịu nổi. Hồng phó trưởng trấn mấy lần nói châm biếm, nói hắn không biết câu cá cũng đừng cố, làm mọi người phơi nắng là chuyện nhỏ, làm trễ nãi công vụ của lãnh đạo khó mà nói a.
Lý Thanh Vân dửng dưng không thèm nhìn hắn, ngược lại đối với Ngô Tiểu Vũ ở bên cạnh cười nói:
- Ha ha, ngày hôm nay tôm tép nhãi nhép không cho mặt mũi, phơi hư mất làn da của sư tỷ liền có lỗi lớn a..., cho tôi thêm thờì gian nửa tiếng nữa, ít nhất câu được ba con trở lên.
- Cậu nếu câu không được thì sao?
Hồng phó trưởng trấn cực hận Lý Thanh Vân, làm bộ như nghe không hiểu lời nói của hắn, trong lời nói ngầm trào phúng.
- Nếu không, chúng ta đánh cuộc đi?
Lý Thanh Vân thấy Ngô Tiểu Vũ không thích vị phó trưởng trấn này, mấy người khác cũng không quản hắn, lá gan càng lúc càng lớn, sinh ra một cái ý nghĩ.
-Đánh cược như thế nào?
Hồng trưởng trấn thở phì phò cất tiếng hỏi.
- Trong vòng nửa canh giờ tôi câu đủ ba con cá, ông đi chân trần chạy trở về Thanh Long trấn. Nếu như câu không đủ ba con, tôi lội xuống nước đi bắt ba con lên đây. Ông thấy sao? Dám đánh cuộc không?
Lý Thanh Vân cười híp mắt hỏi.
- Cược thì cược, không dám đánh cược chính là cháu con rùa!
Hồng phó trưởng trấn xắn tay áo sơmi, giống như chọc giận tâm hùng đang trong giấc ngủ mùa đông tỉnh dậy.
Ngô Tiểu Vũ len lén quan sát Lý Thanh Vân, phát hiện bộ dạng hắn hí mắt con ngươi vô cùng có mùi vị nam nhân, một bộ dáng dấp nắm chắc phần thắng. Hơn nữa, hắn đắc tội đem Hồng phó trưởng trấn vào chỗ chết, nhất định là biết được bản thân mình đối với họ Hồng vô cùng chán ghét. Một cái nông dân đời hai lại có lá gan lớn như vậy, không uổng công bản thân mình cùng hắn lôi kéo làm quen a. Tóm lại, ngày hôm nay cô ta thật vui vẻ, con ngươi xinh đẹp cười cong cong giống vầng trăng lưỡi liềm.
- Nha.., nếu đã định Hồng phó trưởng trấn và Lý Thanh Vân đánh cuộc, mấy người chúng ta liền làm nhân chứng đi! Thanh Vân, khi nào thì bắt đầu, tôi giúp anh tính giờ.
Nói xong, Ngô Tiểu Vũ đã lấy điện thoại di động ra, mở ra chức năng tính giờ.
Lý Thanh Vân đem lưỡi câu kéo lên, mở nắp một cái bình nhỏ, bên trong là con giun ngâm qua nước suối không gian, thản nhiên nói:
- Đợi tôi móc mồi câu lần nữa, có thể bắt đầu.
Khi nói chuyện, con giun đã móc vào lưỡi câu, nhẹ nhàng vung, lưỡi câu lần nữa rơi xuống nước.
- Tính giờ bắt đầu!
Ngô Tiểu Vũ rất công chính, quy tắc lên không cho người lưu lại bất kỳ nhược điểm gì.
- Hừ, vừa rồi đợi nửa tiếng đều không có một con cá cắn câu, tôi cũng không tin cậu có thể ở cùng địa phương câu được ba con cá lớn.
Hồng phó trưởng trấn thấy Lý Thanh Vân quá mức trấn định, cho nên mới lâm thời đem cá biến thành cá lớn, hiển nhiên, hắn cho rằng, cá nhỏ là không tính.
- Vừa rồi không có cá đi ngang qua, hiện tại nhanh đến buổi trưa rồi, thành quần kết đội con cá nên trở về nhà ăn cơm đi, cho nên... Ừ, có cá ăn mồi rồi...
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy cái phao điểm liên tiếp vài cái, trầm mạnh xuống, biến mất trong mặt nước.
- Lên... Ha ha, rất trầm, là con cá lớn.
Nghe thấy được mùi vị của nước suối không gian, cá lớn ở phụ cận thế tới hung mãnh, cá nhỏ bình thường đã sớm sợ tới mức trốn đi, nơi đó có cơ hội ăn mồi câu.
Theo lực đạo của cá, quấn mười mấy vòng lớn, vô dụng trốn thoát, lực đạo của con cá liền yếu bớt hơn phân nửa.
Bản thân Ngô Tiểu Vũ rất thích câu cá, không đợi Lý Thanh Vân lên tiếng, cô ta đã cầm lên túi lưới, đi tới mép nước vừa kêu vừa nói:
- Mau đem nó kéo tới, tôi giúp anh vớt lên.
Phịch đằng! Một con cá đen thui nặng khoảng sáu thất trọng hiện ra, bị Ngô Tiểu Vũ lập tức vớt lên, ly khai mặt nước, không tốn chút khí lực nào.
Gâu gâu, uông uông. . . Hai tiểu cẩu hưng phấn kêu loạn, thấy được một cái vật còn sống rơi vào thùng nước, ở bên trong vùng vẫy, hai con cẩu chỉ muốn cắn vài hớp.
Trợ lý trưởng trấn Sở Quyên so với Ngô Tiểu Vũ còn hưng phấn hơn, khom người, chỉ vào con cá chuối mới câu được la lớn, tuyệt không keo kiệt nói lời ca ngợi. Cô ta xoay mình đối diện với Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân lơ đãng vừa quay đầu lại, thấy được hai khối nhục đoàn trắng nõn phấn nộn lướt qua mắt, đầy đặn cao ngất, dường như tùy thời đều có thể xuyên thủng áo thoát ra.
- Phi lễ chớ nhìn, không thể ở trước mặt mỹ nữ sư tỷ mất thể diện. Ừ, cực kỳ khá lớn, chỉ có giữa ngọn núi có một nốt ruồi đen nhỏ, không quá hoàn mỹ, phá hủy mỹ cảm chỉnh thể tinh trắng Như Ngọc.
Lý Thanh Vân có chút chủ nghĩa hoàn mỹ lung tung thầm nghĩ.
Trong quá trình thu hồi ánh mắt, thấy Ngô Tiểu Vũ đang chổng mông lên đùa con cá chuối trong thùng nước, hai bờ mông bự cực kỳ **, vòng eo nhỏ hợp thành độ cong đường cong hoàn mỹ. Một cổ mùi thơm kỳ dị của cơ thể, trong nháy mắt tràn vào lỗ mũi của Lý Thanh Vân, thơm tựa như xạ hương, không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung mùi thơm, chỉ có thể là mùi thơm của nữ nhân.
Tràng diện hương diễm đến quá đột ngột, hoặc giả có lẽ là hắn uống qua không gian nước suối, thị lực thật tốt, ngoài một thước hai, lỗ chân lông trên người nữ nhân đều có thể nhìn thấy rõ. Màu mùi câu toàn, tư thế ngồi thoáng một cái mất tự nhiên, trướng đến khó chịu.
Nữ nhân trời sinh giác quan thứ sáu rất mãnh liệt, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lý Thanh Vân, Ngô Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu, trừng mắt liếc hắn một cái. Đã thấy Lý Thanh Vân như không có chuyện gì xảy ra quay đầu, thản nhiên móc mồi câu một lần nữa, dường như ánh mắt chưa bao giờ dừng qua trên người cô nàng.
Tình huống chân thật là, tại khoảnh khắc Ngô Tiểu Vũ xoay người, lộ ra một khối da thịt mềm mại trên bụng, trong suốt trắng trẻo sáng bóng, thiếu chút nữa chọc mù ánh mắt của Lý Thanh Vân. Chính là quang cảm quá mức mãnh liệt, vì vậy đột nhiên quay đầu, trong lúc vô ý tránh được ánh mắt bắn tới của Ngô Tiểu Vũ.
- Quan Tự Tại Bồ Tát, Bàn Nhược Ba La Mật Đa, năm không, độ hết thảy khổ ách. Xá Lợi không, màu không cố, không giận hỏng cùng; bị không cố, không bị cùng; muốn không cố, không biết cùng; hành không cố, không làm cùng; thức không cố, không thấy cùng. Dùng cái gì cố? Xá Lợi không, không phải sắc dị không, không phải không dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc...
Tay có chút run lên, móc mấy lần con giun đều không dính vào móc câu, mặc niệm một lần Tâm Kinh, tâm mới thoáng bình tĩnh lại. Loại này có cảm giác làm tặc (trộm), khiến cho hắn nhớ lại lần đầu tiên với Tần Dao, trong phòng trọ nhỏ tối lửa tắt đèn, khẩn trương đến toàn thân đều là mồ hôi vẫn không có thành công. Cuối cùng dưới sự dẫn đường của Tần Dao, mới bạo phát ra cuồng dã nam nhân.
Còn chưa hồi ức hoàn ** kinh nghiệm từng trải, phao lại trầm xuống, lúc này lại kéo lên một lão ba ba, chỉ cân nặng khoảng hai ba ký, so với cái kia kém xa.
- Oa, là Giáp Ngư a, cái đầu thật lớn, buổi trưa hôm nay có thể uống giáp ngư, chúng ta thực sự có lộc ăn a.
Ngô trưởng trấn hưng phấn như lúc ban đầu.
- Lão ba ba ăn câu tỷ suất cơ hội không lớn, Thanh Vân đều có thể câu được, vận may không phải thường thường đâu...
Lưu sở trưởng không mất thời cơ tán dương.
Điều này có thể nói là làm cho Hồng phó trưởng trấn lo lắng, đỏ mặt nói:
- Giáp Ngư không tính là cá, nầy không tính, còn có hai mươi phút, cậu còn có cơ hội... A?
Còn chưa nói hết, một con cá chép vảy đỏ cực lớn bị Lý Thanh Vân câu được lên đây, có đến tám cân. Sau đó, dưới mồi câu bọt nước không ngừng sủi, từng cái bóng đen ở trong nước sôi trào tranh đoạt, chỉ một phiến sông, có chừng gần trăm con cá lớn đang tranh chấp mồi.
- Là cá chép đỏ nha... Bộ dáng không tệ, chính là không nhiều lắm. Không tính Giáp Ngư, đây là con thứ hai rồi chứ?
Sở Quyên không tiếng động điểm ra một câu là vị phó trưởng trấn không tuân thủ đánh cuộc.
- Không vội, xem, lại một con ...
Lý Thanh Vân khoe khoang đến nghiện, quái ngư bị hắn kéo đến bên bờ.
Con cá này đỉnh đầu rộng rãi, có râu dài, đôi mắt nhỏ giống hạt đậu xanh, lại lóe ra hung quang. Quanh thân không có một mảnh vảy, tất cả đều là chất nhầy, da bề ngoài hơi vàng. Con cá này vô cùng hung ác, bị Ngô Tiểu Vũ múc vào bên trong túi lưới, vẫn đang điên cuồng vùng vẫy.
- Đây là cá gì vậy? Bộ dáng thật xấu xí!
Ngô Tiểu Vũ nhận không ra loại cá này, ngước cằm thật nhọn, nhìn mặt mấy người hỏi.
- Đây là hoàng kim đường sắt cá a, trời ạ, nặng có mười mấy cân đi?
Lưu sở trưởng xông tới, giành lấy túi lưới trong tay Ngô trưởng trấn, đối diện gương mặt không hiểu của cô ta giải thích:
- Con cá này rất hung dữ, vây cá rất cứng coi chừng đâm vào tay, chớ để bị tổn thương.
- Thùng nước chứa không được đi, liền thả bên trong túi lưới đi.
Lý Thanh Vân thu cần câu, nhìn một chút thời gian, trong nhà nên làm cơm trưa rồi:
- Có thể chứa được, vừa vặn đầy thùng! Ba con cá lớn cộng thêm một con ba ba, ha ha, tôi thắng! Tuy rằng thời gian chưa hết, nhưng chúng ta ăn trưa không quá nhiều, không cần câu thêm a?
Ngô Tiểu Vũ cười nói:
- Ha ha, câu hay không câu còn muốn xem ý tứ của Hồng phó trưởng trấn a, nếu là ông ấy cho rằng cá đường sắt không phải cá, vậy anh còn phải bận rộn làm việc nữa rồi.
- Cá Đường Sắt còn gọi là cá nheo, nó nếu không phải cá, tôi tại chỗ ăn tươi nuốt sống.
Thái độ của Sở Quyên minh xác Ngô trưởng trấn phải trả tiền.
Lưu sở trưởng cũng cười nói:
- Tôi sống tại trấn Thanh Long nửa đời người rồi, tôm cua có thể không biết được toàn bộ, nhưng các loại cá thường gặp còn chưa qua được mắt tôi a.
Một nam nhân khác chừng ba mươi tuổi, khí chất giống quân nhân hiếm thấy lên tiếng nói:
- Giáp Ngư cũng là cá, trong 13 phút câu được bốn con cá, Lưu Thanh Vân thắng.
Những người này đều hận Hồng phó trưởng trấn, mới đuổi theo ép hắn vào chỗ chết? Một chút mặt mũi cũng không cho a! Ngô Tiểu Vũ mới lên nhậm chức mấy ngày, Hồng phó trưởng trấn này đã làm chuyện gì thương thiên hại lý, mới khiến cho cô ta hận vào trong tâm a?
- Được, tôi thua, tôi đi chân trần trở về Thanh Long trấn. Nơi này núi cao nước sâu, các người nhớ bảo trọng!
Hồng phó trưởng trấn cũng rất thức thời, cắn răng một cái, đem giày da đá vào trong sông, xoay người rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.
- Hừ hừ!
Ngô Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Hồng phó trưởng trấn, hừ lạnh vài tiếng, sau đó xoay mặt hướng về phía Lý Thanh Vân cười nói:
- Còn phải đa tạ anh đã đem kẻ ruồi bọ đáng ghét kia đuổi đi. Lúc vừa mới tới nơi này, bị những kẻ khốn kiếp này liên thủ lấn ép, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện. Nhưng mà không có quan hệ, chờ tôi ổn định, xui xẻo nhất định là bọn họ.
Lý Thanh Vân vô cùng kinh ngạc, xem ra Ngô Tiểu Vũ không giống đứa ngốc, lần này có thể nói ra lời nói phạm vào điều kiêng kỵ của quan trường như vậy, không phải bối cảnh của cô nàng quá mạnh mẽ, chính là mấy bộ hạ này đã hoàn toàn có được tín nhiệm của cô ta, cho nên mới không chút kiêng kỵ.
Sở Quyên và nam nhân có khí chất quân nhân hắn không biết, không nói. Nhưng Lưu sở trưởng tại Thanh Long trấn nhẫn nhịn hơn mười năm cũng không thấy đề thăng, có Ngô Tiểu Vũ như vậy thông thiên quan hệ, vì sao không sớm một chút tìm nơi nương tựa?
Kỳ quái, vô cùng kỳ quái!
- Sư tỷ, không cần khách khí, đều là người một nhà.
Không nghĩ ra nguyên do, Lý Thanh Vân nói chuyện có chút cẩn thận. Vừa rồi một chút căm tức đem Hồng phó trưởng trấn đắc tội thảm rồi, xem ra mỹ nữ hại người rất nặng nha, xông đến liền làm hắn phạm tội.
- Nếu như vậy, vậy tôi chính thức giới thiệu một chút với anh. Đây là phụ tá của tôi Sở Quyên, cùng tôi từ Tp. Vân Hoang xuống đấy, nhưng mà đã vào Thanh Long trấn làm việc so với tôi sớm một năm. Vị này chính là Trương Triết, tài xế của tôi. Vị này chính là Lưu Hướng Tiền, sở trưởng đồn công an, các người có thể đã nhận thức.
Nghe cô ta giới thiệu một phen, Lý Thanh Vân không nghe ra ẩn hàm ý tứ cũng có thể đi chết đi cho rồi. Sở Quyên không ngờ lại vì cô nàng sớm trước một năm mở đường, vì cô nàng quen thuộc quan hệ nhân mạch trấn Thanh Long, điều này phải cần nhiều năng lượng cường đại a?
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
16 chương
10 chương
705 chương
23 chương
72 chương
1088 chương