Nông Gia Hãn Phụ
Chương 27
Đem hai đầu lợn rừng đánh chết xong, Cố Mạn Nương đặt mông ngồi ở trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Nàng một hơi giết chết hai đầu lợn rừng, nhìn nhẹ nhàng, nhưng trên người đã toát đầy mồ hôi.
Chờ Cố Mạn Nương ổn định hơi thở, liền nghĩ cách đem hai đầu lợn trở về.
Vừa rồi nàng đem lợn rừng đánh đến máu mũi ròng ròng, nàng sợ mùi máu tươi đem mãnh thú đến đây.
Nàng ỷ sức lực đại, tiến lên giết hai đầu lợn rừng.
Nhưng nàng cũng biết chính mình đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng, để nàng đối phó lợn rừng còn được, nếu là đưa tới hổ, sói gì đó, thì nàng cũng chỉ có thể chạy trốn.
Hai đầu lợn rừng cũng không coi là quá lớn, tổng cả hai đầu không quá 400 cân.
Hiện giờ Cố Mạn Nương đã thành đại lực sĩ, 400 cân đối với nàng căn bản không tính là gì.
Cho nên nàng lo lắng không phải lợn rừng nặng, mà nàng lo sọt mang theo không đựng đủ hai con lợn rừng mang về.
Tuy rằng lo lắng sọt không đủ, nhưng trừ bỏ dùng sọt đựng hai đầu lợn rừng, Cố Mạn Nương căn bản không nghĩ được biện pháp khác.
Cố Mạn Nương đem trứng gà rừng mới nhặt bỏ hết, có thịt rồi ai còn để ý đến mấy cái trứng gà.
Nàng đem một đầu heo cất vào sọt, đầu còn lại không bỏ vào bên trong sọt được, có muốn bỏ cũng không đựng đủ.
Nàng trực tiếp đem một đầu heo đặt ngang ở trên miệng sọt.
Cố Mạn Nương cõng sọt, dùng tay kéo đầu heo trên miệng sọt ngả lên vai, cứ như vậy, bả vai gánh sức nặng của một đầu heo, mà sọt cơ bản chỉ đựng đủ một đầu heo rừng.
Tuy nói trên lưng vác nặng, nhưng đối với Cố Mạn Nương hiện giờ căn bản khá nhẹ nhàng.
Nhưng bởi vì nàng rất ít khi gùi đồ, nên chỉ chốc lát liền bị dây thừng trên vai xiết cho đau đớn.
Nhưng vì có thể ăn thịt, trên vai đau đớn nàng trực tiếp bỏ qua.
Để vai mình bớt chịu tội Cố Mạn Nương cố gắng đi nhanh để ra khỏi núi.
Lúc lên núi bởi vì muốn tìm kiếm con mồi nên nàng đi khá chậm, nhưng xuống núi lại không cần, cho nên lúc xuống núi nhanh hơn lên núi nhiều.
Đi đến dưới chân núi, Cố Mạn Nương vẫn để nguyên heo trên sọt trên vai, trực tiếp ngồi nghỉ trên mặt đất.
Cố Mạn Nương ngồi dưới đất thở dốc, 400 cân đối với nàng thật không tính cái gì.
Nhưng đi lâu vai nàng thật chịu không nổi.
"Trời ơi, đây không phải Mạn Nương sao? Lợn rừng là ngươi đánh sao?" Cố Mạn Nương ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, chưa điều hòa được hơi thở lại gặp người quen.
Thật đúng là người quen, người này chính là cùng thôn với Cố Mạn Nương, cùng gả vào Lý gia mương, Lệ Nương, lần trước Cố Mạn Nương xảy ra chuyện chính là nàng chạy về nhà mẹ đẻ thông tri cho người Cố gia.
Lệ Nương so Cố Mạn Nương lớn hơn năm tuổi, trước kia khi chưa xuất giá, bởi vì hai người cách nhau có chút xa, cho nên cũng không có tiếp xúc nhiều, mãi đến khi Cố Mạn Nương cũng gả đến cũng thôn mới qua lại.
Đều là người cùng thôn gả vào nên quan hệ Lệ Nương và Cố Mạn Nương tương đối tốt.
Lệ Nương đã sớm há to miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn Cố Mạn Nương đánh về hai đầu lợn rừng.
"Lệ Nương tỷ, ngươi đây là đi đâu?" Cố Mạn Nương thấy có người tới, liền nhanh từ trên mặt đất ngồi dậy.
"Ta nghe đương gia nhà ngươi nói ngươi vào núi, ta sợ ngươi xảy ra chuyện, liền đến nhìn xem." Lệ Nương đơn giản giải thích.
Lệ Nương biết Đường gia phân gia, hôm nay liền muốn đi Đường gia nhìn xem Cố Mạn Nương có hay không thiếu cái gì.
Tuy nhà nàng ngày cũng qua không quá tốt, nhưng so cùng với nhà Cố Mạn Nương hiện tại vẫn tốt hơn.
Nhưng lúc nàng đến, Đường Thiết Trụ lại nói cho nàng Mạn Nương vào núi.
Nàng vừa nghe liền sợ, chạy nhanh đi tìm người, không nghĩ tới Cố Mạn Nương thật đúng là từ trong núi săn đến con mồi trở về.
"Mạn Nương, hai đầu heo rừng thật là ngươi đánh sao?" Lệ Nương vẫn là vẻ mặt không tin nhìn Cố Mạn Nương.
Cố Mạn Nương gật gật đầu.
"Lệ Nương tỷ, có thể nhờ ngươi giúp ta một chút được không?"
"Chuyện gì, ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể giúp nhất định giúp." Lệ Nương vừa nghe, lập tức vỗ ngực nói.
"Ngươi có thể giúp ta đi kêu người Đường gia tới không? Này hai đầu heo rừng ta thật vất vả đem ra tới, hiện tại ta thật sự không có sức lực đem trở về.."
"Không có việc gì, ta liền đi giúp ngươi gọi người ngay đây." Lệ Nương nói xong, liền hấp tấp chạy.
Nàng có thể từ trên núi đem này hai đầu heo xuống núi, khẳng định cũng có biện pháp đem chúng nó về nhà.
Chỉ là Cố Mạn Nương không muốn liều mạng như vậy.
Làm vậy đối với nàng cũng không có chỗ tốt.
Lệ Nương hấp tấp hướng trong thôn chạy.
Người trong thôn thấy nàng bộ dáng sốt ruột, tự nhiên muốn hỏi nàng muốn làm gì.
"Lệ Nương, ngươi làm cái gì mà gấp như vậy?"
"Tam thẩm, Mạn Nương đánh được hai đầu heo rừng, nàng đem về không, kêu ta trở về gọi người."
"Thật không, Mạn Nương nếu có thể đánh được heo rừng, ta đây khẳng định sẽ đánh được cả lão hổ." Nam nhân trong thôn vừa nghe được lời của Lệ Nương, lập tức không tin.
Đừng trách sao mọi người không tin, Cố Mạn Nương là ai moi người lại không phải không biết, nàng một nữ nhân có thể đánh được heo rừng, vậy thì dã thú trong núi đã sớm bị bọn họ đánh hết.
"Là thật sự, ta lừa các ngươi làm cái gì." Lệ Nương bộ dáng cao hứng giống như hai đầu heo rừng là do nàng săn được vậy.
"Các ngươi nếu là không tin có thể trực tiếp đi đến chân núi đại Vân Bình mà xem, hai đầu heo rừng đang để ở đó."
Hai đầu heo rừng kia là nàng tận mắt nhìn thấy, nên nàng một chút đều không sợ.
"Mạn Nương thật săn được hai đầu heo rừng!"
"Chúng ta phải đến xem mới được."
"Đúng, phải đi xem.
Nếu là thật sự, rãnh rỗi ta cũng vào núi đi xem thử, nói không chừng vận khí tốt cũng có thể đánh về mấy con mồi."
* * *
Nghe xong Lệ Nương nói, những người này liên hướng chân núi chạy.
Có người thuần túy đi xem náo nhiệt, một người lại hạ quyết tâm, nếu Cố Mạn Nương thật săn về hai đầu heo rừng, cũng muốn vào núi thử vận may.
Lệ Nương cũng mặc kệ những người xem náo nhiệt, nhanh chóng hướng Đường gia chạy.
"Đại nương, đại nương, các ngươi mau đi xem một chút, Mạn Nương săn hai đầu heo rừng trở về." Lệ Nương chạy đến Đường gia liền hô.
"Cái gì? Lệ Nương, ngươi không gạt ta đi?" Đường bà tử không tin mà nhìn Lệ Nương.
"Là thật sự." Lệ Nương vừa thở vừa nói, "Mạn Nương thật đánh được hai đầu heo rừng, ta tận mắt nhìn thấy.
Đúng rồi, đại nương ngươi nhanh kêu mấy người Đường đại ca cầm đồ đi đến chân núi khiêng heo rừng, hai đầu heo rừng thật lớn, Mạn Nương một mình không thể mang về."
"Thật tốt quá." Đường bà tử vui mừng vỗ vỗ bàn tay, lại hướng về phía đoàn người hô, "Lão đại, lão nhị, các ngươi cũng nghe thấy đi, chạy nhanh cầm gậy đi đem lợn rừng nâng trở về." Theo sau lại không yên tâm mà phân phó nói, "Đúng rồi, kêu thêm vài người, kia chính là hai đầu đại heo rừng, các ngươi có hai người sao có thể nâng đến được."
"Đại nương, nhà ta đương gia có rảnh, ta đi kêu hắn cùng mấy người Đường đại ca cùng đi."
"Được, ngươi mau đi gọi người."
Lệ Nương lại hấp tấp chạy đi.
Mà Đường bà tử lại một bên chỉ huy nhi tử đi tìm người, nàng ở nhà vội vàng tìm dây thừng.
Trong lúc nhất thời Đường gia thật náo nhiệt.
.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
145 chương
11 chương