Đứng ngoài cửa một chốc, láng máng nghe thấy có bước chân ai đó, Hứa Thanh Sơn khẽ nhấp môi, đáy mắt nổi bão tố. "Tự anh nghĩ cớ cho mình đi. Thực ra Bảo Ninh nhạy cảm lắm." Tiếng Hứa Thanh San bỗng truyền ra, giọng điệu thờ ơ: "Anh cũng biết ly hôn là một sự đả kích lớn chừng nào đối với cô ấy. Bản thân anh cũng đã trải qua." "Em yên tâm, anh có thể xử lý tốt." Giọng nam giới hơi quen tai, nhưng không nhớ nổi đã nghe thấy khi nào. Hứa Thanh Sơn lùi lại, nghe thấy tiếng bước chân đang đi gần về hướng cửa, hắn liền trốn vào phòng học đằng sau. Ánh sáng tù mù, Hứa Thanh Sơn không nhìn rõ diện mạo người nọ, chỉ cảm thấy quen quen. Đợi người ấy đi xa, hắn ra khỏi phòng học, điềm nhiên như không đến gõ cửa. "Đưa về an toàn hết rồi chứ?" Hứa Thanh San ngoảnh đầu liếc Hứa Thanh Sơn, kế tiếp bật đèn pin điện thoại, cầm cái chậu nhựa còn một nửa mà lần trước hắn dùng, chụp lên. Mặt mày đượm nét cười. Hứa Thanh Sơn nhấc chân bước vào, bỏ cái "chụp đèn" ra, tắt đèn pin điện thoại, bàn tay khóa sau gáy Hứa Thanh San, cúi xuống hôn cô. Hắn tưởng người đến có "nhập nhằng" với cô, hóa ra không phải. Kết thúc nụ hôn, Hứa Thanh San ngả vào lồng ngực hắn, thở dốc: "Em đói!" "Đi ăn cơm nào!" Nét mặt Hứa Thanh Sơn nhẹ nhõm, dắt tay cô rời phòng học đi về phía nhà ăn. Bấy giờ nhà ăn đã không còn mấy người. Tống Bảo Ninh và Lê Thư ăn cơm xong đã về phòng ký túc, hiệu trưởng đang nói chuyện với người đàn ông mới tới, trông rất phấn khởi. Xới cơm, qua bên đó ngồi, Hứa Thanh San giới thiệu hai người với nhau. Nghe thấy tên Hứa Thanh Sơn, Chung Thành thoáng kinh ngạc, lịch sự bắt tay hắn. Lúc Hứa Thanh San giới thiệu Hứa Thanh Sơn, ánh mắt cô rất sáng, có lẽ chính cô cũng không nhận ra. Đặc biệt là khi nhắc tới chuyên ngành của hắn, sự ngưỡng mộ trong giọng nói không tài nào che giấu nổi. Người khác không hiểu cô em khóa dưới này của anh, nhưng Chung Thành lại rõ hơn hết, cô không hề có sức miễn dịch với những người tài hoa, thêm tí "đẹp trai" nữa là có thể làm nam thần của cô luôn. Tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô nàng này bao năm vẫn không thay đổi. Hiển nhiên, Hứa Thanh Sơn hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn. Hứa Thanh Sơn khá kiệm lời, nói đến chuyên ngành của mình, hắn cũng không thao thao bất tuyệt mà rất có chừng mực. Chung Thành chuyện trò với Hứa Thanh Sơn, thi thoảng liếc cô nàng Hứa Thanh San xen bừa vào, nụ cười trên môi anh dần đậm thêm. Bất kể là công việc hay riêng tư, chỉ cần Hứa Thanh San sẵn lòng, cô luôn luôn xử sự tự nhiên, còn chuyện liên tục ngắt lời Hứa Thanh Sơn như hôm nay, trước giờ chưa từng có. Hứa Thanh Sơn không tức giận, bị cô chen ngang thì dừng lại, đợi cô nói xong mới tiếp tục chủ đề lúc trước. Bảo họ không phải người yêu, anh chả tin. Hôm nay anh mới đến, mệt như cún, Hứa Thanh San chẳng hề thông cảm, gặp cái liền bàn với anh làm sao kéo tài trợ để làm đường chạy cho trường học, tốt nhất là tặng kèm một số trang bị thể thao nữa. Tuy cô làm gì cũng phải xem tâm trạng, nhưng lần này tâm tình cô tốt đến độ không bình thường. Ăn xong, giúp dọn dẹp sạch sẽ, sau đấy theo dặn dò của hiệu trưởng, Hứa Thanh Sơn sắp xếp cho Chung Thành ở cùng một giáo viên tình nguyện khác trong gian phòng ký túc kế bên phòng Tống Bảo Ninh và Lê Thư. Cách âm của phòng quá kém, Hứa Thanh San không muốn về, cô cầm di động loanh quanh khắp sân trường để bắt tín hiệu... "Chán lắm à?" Hứa Thanh Sơn kéo cô lại, nở nụ cười nhàn nhạt: "Dẫn em đến một nơi." "Đi đâu cơ?" Hứa Thanh San nhướn mày, ôm thắt lưng Hứa Thanh Sơn, nhón chân cắn cằm hắn: "Có chuyện em quên nói với anh." Trực giác Hứa Thanh Sơn mách bảo không phải chuyện hay ho, hắn thở ra một hơi, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề: "Anh còn chưa hỏi em, em đã nói gì với hiệu trưởng mà ông ấy hồ hởi thế?" Cô mới đến có một ngày, nhưng mấy giáo viên nam trong trường đã ngưỡng mộ cô quá chừng. "Nói chuyện làm ăn thôi, dù gì tính ra em có một nửa là dân kinh doanh mà." Hứa Thanh San cười nhẹ một tiếng, giọng điệu giống như lơ đãng: "Trong đồ ăn tối nay có bỏ dấm thì phải?" Hứa Thanh Sơn nín thinh, hơi tăng thêm lực tay. Hứa Thanh San lại nói: "Hình như vụ kiện của chùa Khai Thiện sắp đưa ra tòa, anh phải về làm việc đi thôi, dự án đã kéo dài lâu thế rồi." "Đợi đội thi công sửa chữa cầu đến, bố trí ổn thỏa thì về." Hứa Thanh Sơn buông Hứa Thanh San ra, ôm vai cô đi về phía đằng sau phòng học. Hứa Thanh San nhếch mày, mỉm cười cho hắn biết cô đã bạt tai Phó Triết hai cái hôm trước, cố tình không nhắc tới việc cô bảo Quan Hoài tìm Du Tinh để xác minh rốt cuộc năm đó cô ta có mang thai hay không. Cô chướng mắt Du Tinh mặt dày mày dạn đấy. Phản bội Hứa Thanh Sơn, thế mà còn vác mặt hỏi hắn rốt cuộc đang qua lại với ai, coi mình là "người trong mộng" thật chắc? "Em đánh cậu ta vì cô giáo Tống à?" Hứa Thanh Sơn không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ thuận miệng đoán một câu. Hứa Thanh San ngừng bước: "Quả nhiên anh rất hiểu anh em tốt của mình. Đánh gã ta là vì gã vờ vịt say rượu bắt nạt Bảo Ninh, và tiện thể xả giận hộ anh." Ánh sáng đèn pin điện thoại tỏa lan, khuôn mặt Hứa Thanh San khuất trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, nhưng đôi mắt ấy lại sáng chói. Hứa Thanh Sơn cũng dừng chân, lồng ngực rung động kịch liệt, nói với giọng chuyện phiếm: "Xả giận hộ anh?" Phó Triết có kiểu ưu ái gần như bệnh hoạn với những cô gái thùy mị, đặc biệt là kiểu vừa trêu liền đỏ mặt. Mặc dù Tống Bảo Ninh đã ly hôn, nhưng tính cô ấy khác Hứa Thanh San một Trời một vực, hiền lành, dịu dàng, người khác nói chuyện hơi to tiếng, cô ấy cũng sẽ sợ hãi, mặt cũng sẽ đỏ lên theo. Vẻ ngoài cũng là kiểu Phó Triết thích, gã động lòng cũng chẳng lạ. "Không được sao?" Hứa Thanh San lườm Hứa Thanh Sơn, đoạn đi tiếp về phía trước. Con đường nhỏ sau khuôn viên trường lấp đầy cỏ dại, mưa vài trận, mặt đất ẩm ướt lầy lội. Đi chưa được mấy bước, Hứa Thanh San trượt chân một cái, thê thảm ngã nhào vào lòng Hứa Thanh Sơn. "Được." Hắn đỡ cô dậy, ôm eo cô, ấn cô vào trước ngực mình, trong lòng mềm nhũn đến độ rối tinh rối mù. Cô lại có thể ra mặt vì hắn... Sau phòng học có một dãy nhà ba tầng, chắc hẳn dùng làm đài quan sát quân địch trong thời kỳ chiến tranh, phong cách khác hẳn với dãy phòng học phía trước. Mở cửa, đi vào, lên tầng ba. Hứa Thanh Sơn cởi áo khoác ngoài, trải xuống đất, kéo Hứa Thanh San cùng ngồi xuống: "Ở đây có thể thu được tín hiệu 4G đấy, còn tương đối ổn định." Chỉ mình hắn có chìa khóa cửa lớn của tòa nhà, năm ngoái lúc sửa đường, tín hiệu di động của hắn chập chờn, nên hắn thường ở lại chỗ này. Lo hắn ngủ đất bị ốm, dân làng đã bện cho hắn một tấm thảm rơm dày 10 cm. Sau đó sửa xong đường, hắn quay lại, muốn lên mạng thì sẽ đến đây ở. Chân mày Hứa Thanh San khẽ vểnh lên, cô nghiêng người hôn Hứa Thanh Sơn, tắt đèn pin di động, đăng nhập Weibo. Còn chưa load hết thì hơi thở của hắn thốc tới, thoáng chốc đã chiếm trọn khoang miệng cô. Sau nụ hôn dài, Hứa Thanh San ngã vào vòng tay Hứa Thanh Sơn, gối lên cánh tay hắn, tiếp tục lướt Weibo. Những trang truyện tranh nhận được phản hồi rất tích cực, đã bắt đầu có người tò mò dáng vẻ chân thực của họa sĩ. Ngước mặt nhìn Hứa Thanh Sơn đang ôm mình, khóe môi Hứa Thanh San không khỏi cong cong. Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng màu lam hắt lên mặt hắn, đường nét mặt mũi như được chạm khắc, sắc nét và quyến rũ. Đẹp trai lại còn biết vẽ, hơn nữa chín chắn, cẩn trọng, tuyệt đối là hình mẫu ông chú tiêu chuẩn trong mắt những cô gái nhỏ, hèn gì Lê Thư mê hắn như vậy. Có điều, Hứa Thanh San đã không thể mê mẩn tiếp, nội dung về những bức bích họa chùa Khai Thiện lại thành chủ đề nóng, vô số người yêu cầu khôi phục nguyên trạng những bức bích họa đã bị phá hỏng. Tóm tắt nội dung chuỗi tin tức cho thấy, bên chùa Khai Thiện đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đệ đơn kiện. Viện thiết kế Hứa Thanh Sơn làm việc trước kia có lỗ hổng trong khâu quản lý, và tồn tại hiện tượng bán công trình ra bên ngoài. Nội dung dòng cuối cùng là: Nhân viên công tác của tổ bích họa từ chức tập thể. "Lần trước anh về ký hợp đồng công việc, là cả tổ dự án ký à?" Hứa Thanh San huých khuỷu tay vào hắn: "Trên tin tức nói cả rồi này." "Chùa Khai Thiện còn có địa cung, bích họa bên trong đã tu sửa được 80%, nhưng vẫn chưa làm tốt công tác bảo tồn, để phòng sau khi mở cửa du khách lỡ tay, nên chưa đề cập với bên ngoài." Hứa Thanh Sơn thấp đầu rút điếu thuốc đưa lên miệng châm: "Đợi về anh dẫn em xuống xem." "Vâng." Hứa Thanh San chớp chớp mi, vươn tay xoa mặt hắn: "Anh ở đây suốt không cảm thấy buồn sao?" "Vẫn ổn." Hứa Thanh Sơn phun khói thuốc, cúp mắt chăm chú nhìn cô. Trước kia thật sự không cảm thấy, từ khi cô đến rồi lại đi, thì trái tim hắn cũng không tài nào bình yên được nữa. "Có phải làm việc mình thích thì cho dù nhàm chán cỡ nào đều cảm thấy hài lòng đúng không anh?" Hứa Thanh San ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên muốn dốc bầu tâm sự: "Công việc nào của em cũng chỉ chốc lát. Ông nội bảo em kế thừa gia nghiệp, em cũng chẳng hứng thú. Lúc ở Lâm Châu còn giả vờ cho có, sau khi rời đi, em chưa một lần đụng vào mấy thứ đó." "Em không để tâm đấy thôi." Hứa Thanh Sơn vứt đầu mẩu thuốc, nhấc chân dụi tắt. Trong tình cảm, cô cũng vậy. "Quả thực không để tâm." Hứa Thanh San cười, ngồi thẳng hơn, ngẩng đầu hôn hắn: "Lê Thư thích anh đã lâu đấy!" Hứa Thanh Sơn im lặng, khẽ gật đầu, có phần không theo kịp suy nghĩ của Hứa Thanh San. "Anh cảm thấy cô ấy thế nào?" Hứa Thanh San hào hứng, hai tay chống trên đầu gối hắn, đôi mắt trùm trong bóng tối sáng rỡ. Cúi đầu nhìn vào mắt cô, đáy lòng Hứa Thanh Sơn nhộn nhạo, cố tình nói: "Một cô gái rạng rỡ như Mặt Trời, làm việc chăm chỉ, tốt tính. Giáo viên trong trường ai cũng thích cô ấy." Ánh sáng màn hình điện thoại tối đi, Hứa Thanh San véo Hứa Thanh Sơn, mệt mỏi ngáp một cái. Trong số những giáo viên thích cô ấy có cả hắn, thảo nào tối qua còn hỏi cô có ghen không. Cô ghen cái rắm ấy, muốn thích ai thì thích. Nói xong chuyện mình dự định thành lập ban nhạc để thu hút tài trợ cho trường, Hứa Thanh San lại lướt Weibo, bơ luôn Hứa Thanh Sơn, cơ thể cũng rời khỏi vòng ôm của hắn. "Tại sao em lại muốn giúp?" Hứa Thanh Sơn nhào tới, đè Hứa Thanh San xuống nệm rơm, áp trán lên trán cô, miệng hắn cách môi cô thật gần, giọng nói trầm khàn đến cực độ, ánh mắt sáng quắc. Hứa Thanh San vươn tay nhéo má hắn, bật cười vô tư lự: "Em vui." Hứa Thanh Sơn: "...." Lát sau, màn hình điện thoại tự khóa, xung quanh tối om không còn một tia sáng, từng cơn gió lạnh thổi qua ngọn cây ngoài tòa nhà phát ra những tiếng xào xạc. Hứa Thanh San nghiêng đầu, cố ý cắn tai hắn, cũng không nói gì nữa. Hơi thở của hắn ngưa ngứa phả tới, như thể dụ dỗ lại như thể đang kiềm chế. Trong phòng im ắng đến mức chỉ có tiếng hít thở không đồng đều của hai người đan xen. Nhịp tim Hứa Thanh Sơn dần trở nên rõ ràng, mùi khói thuốc trộn lẫn mùi xà phòng thoang thoảng trên người hắn thốc tới, gợi cảm, hấp dẫn lạ thường. Hứa Thanh San lặng lẽ ngắm khuôn mặt rất mờ ẩn trong bóng tối, lồng ngực khẽ xao động, bật cười rất nhẹ: "Em mệt rồi." Hứa Thanh Sơn không lên tiếng, hồi lâu mới nhấc người, ôm cô dậy. Về đến phòng ký túc, Hứa Thanh San rửa mặt, thay bộ đồ ngủ, đi thẳng ra ngoài, bảo rằng tối nay muốn ngủ cùng Tống Bảo Ninh. Hứa Thanh Sơn duỗi tay chặn cửa, nhìn cô chằm chằm đủ một phút, không nói gì, sau đó rút tay lại, cầm bao thuốc đi tìm Chung Thành. Chung Thành đã làm việc trong ngành quảng cáo một thời gian dài, vừa khéo Hứa Thanh Sơn có vài chuyện muốn nhờ anh chỉ bảo. Chung Thành và giáo viên tình nguyện nói chuyện rất hợp, Hứa Thanh Sơn gõ cửa, rồi bình thản đi vào. Tiếng trò chuyện phòng bên cạnh rất nhỏ, không nghe thấy được các cô ấy đang nói gì. Nói chuyện với Chung Thành một lúc, cả hai cùng ra khỏi cửa, đạp sắc đêm, mỗi người cầm một điếu thuốc trên tay, đi về phía lớp học. Hứa Thanh San chen chúc trên một chiếc giường với Tống Bảo Ninh, trằn trọc mãi vẫn cảm thấy không quen, bèn tán gẫu với cô bạn, chắc chắn cô ấy không nghi ngờ về mục đích đến của Chung Thành, Hứa Thanh San ngáp một cái, bò dậy. "Chị Thanh San ơi, chị quen ông Hứa đã lâu chưa?" Lê Thư nằm bò trên giường, cầm một quyển sách, mỉm cười gọi cô lại: "Hai người sẽ kết hôn ạ?"