Nói yêu em lần thứ 13
Chương 4 : Đường chỉ tay bắt nguồn từ tình yêu
Trường Trung học Duy Nhã
Khi tôi ôm một chồng sách vở đi vào trường, mới phát hiện ra vô số anh mắt đầy thù địch đang nhìn mình. Tệ thật, đêm vũ hội đó đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ họ vẫn để bụng hay sao.
Có vẻ như tôi đã xem thường lực lượng fan hâm mộ của tên Thôi Hy Triệt này rồi.
Đang nghĩ ngợi, tôi chợt thấy mấy người đi về phía mình với nụ cười không mấy tốt lành. Một cảm giác bất an chợt gợn lên trong lòng, dường như ngay sau đó sẽ có chuyện gì bất trắc đến với mình.
"Mộ Ái Ni!"
Khi vừa dến chân cầu thang, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi trên lan can tầng 2. Tôi dừng bước, lý trí mách bảo rằng đang có âm mưu gì đó.
Nhưng...
Ào!
Lạnh, lạnh như băng.
Không phải vì không khí, mà là một xô nước khốn khiếp từ phía trên đổ xuống.
" Ha haha ha!"
"Xem bộ dạng đen đủi của cô ta kìa."
"Ha ha, buồn cười quá, cô ta tưởng rằng có võ Taekwondo là lợi hại lắm sao, chỉ cần bọn mình tính toán một chút, như thế là có thể dạy cho một bài học rồi."
"Nhưng bây giờ cô ta là hội viên Hội học sinh rồi, cậu không sợ hội trưởng Triệt à?"
"Yên tâm đi, yên tâm đi, hội trưởng Triệt có mắc mớ với cô ta, sao có thể giúp cô ta được."
Những giọng nói hỗn độn xung quanh theo dòng nước lạnh ngắt chảy vào tai tôi, hóa ra không thể nào tránh khỏi những hành vi độc ác này, hóa ra không phải mình cứ muốn tránh khỏi sự tổn thương là có thể tránh được.
Tôi từ tốn rút tập khăn giấy còn chưa bị ướt trong cặp ra, lau sạch từng giọt nước trên mặt.
Không khí căn thẳng ấy, trái lại còn khiến những người xung quanh trở nên sợ hãi.
"Sao cô ta còn lau mặt, chẳng phải nên tức giận đến mức nhảy ngay lên ư?"
"Tưởng phải chạy đến mách giáo viên ngay chứ, chẳng phải những học sinh ưu tú có thành tích cao thường làm thế à?"
"Đừng cố làm ra vẻ. Thực ra muốn khóc lắm rồi đấy."
Cuối cùng cũng lau khô giọt nước trên mi mắt, tôi ngửng lên nhìn khắp xung quanh, ánh mắt giận dữ dừng lại ở kẻ đang cầm xô nước.
Một bước
Hai bước
Ba bước
Tôi chậm rãi đi lên phía hắn ta...
Nhìn ánh mắt hắn chuyển từ trấn tĩnh sang hoảng sợ.
"Kẻ nào trực tiếp làm tổn thương tôi, tôi sẽ tự tay đòi lại công bằng."
Vừa dứt lời, tôi đã dùng một động tác đo vai tuyệt đẹp cho hắn nằm sõng soài dưới đất.
Những người xung quanh sững sờ nhìn tôi, có vẻ như không cam tâm chấp nhận việc tôi chuyển bại thành thắng dễ dàng như vậy, nên bắt đầu ào ào:
"Đừng sợ, cô ta chỉ lợi hại khi một chọi một thôi, tất cả chúng ta cùng lên đi."
"Đánh đi xem cô ta còn tinh tướng được không."
"Đúng đấy, khóa miệng cô ta lại."
Tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn, cả hội tiến gần đến tôi với vẻ gan góc
Không khí mỗi lúc một căn thẳng, mỗi lúc thêm ngộp thở.
Khi ấy tôi nhìn lên bầu trời, những cánh chim dập dìu bay lượn, tiếng chim nghe thật thê lương.
Tôi nở nụ cười, cười không một chút sợ hãi.
Khi trận ẩu đả sắp sửa diễn ra, đúng lúc nắm đấm bọn họ sắp phi tới.
"Dừng tay!"
Một giọng nói khắc nghiệt vang lên.
Lạnh nhạt, nhưng rất có uy lực để chặn đứng màn ẩu đả sắp xảy ra.
"Hội trưởng Triệt đấy!"
"Hội trưởng Triệt?"
Cùng với tiếng kêu kinh ngạc, những người xung quanh tôi tự động tách ra thành một lối vào.
Trong cái se lạnh của buổi sáng, mắt Thôi Hy Triệt mang một màu xanh sẫm giá băng.
Xung qunah anh ta là một màn sương mỏng bao trùm, đẹp tới mức không gì sánh được.
Tất cả những người có mặt ở đó đều bị rung động vì vẻ đẹp ấy, mãi sau mới lấy lại được tin thần.
"Hội trưởng, là do Mộ Ái Ni bất kình với anh ở dạ hội, nên bọn em muốn thay anh dạy cho cô ta một bài học", một nữ sinh đeo kính lấy hết can đảm bước đến gần anh ta nói.
"Cô là ai?"
"Em là Tô Anh, Anh trong chữ Anh đào".
"Cô tưởng là cô có thể đoán được tâm tư của tôi sao?", khóe miệng Thôi Hy Triệt khẽ nhếch lên thành một nụ cười châm biếm.
Tiếng cười nhạo xung qunah vang lên, Tô Anh lúng túng đỏ mặt dừ.
Thôi Hy Triệt chậm rãi nhìn xung quanh, tuyên bố bằng một khí chất áp đảo người khác:
"Mộ Ái Ni là trợ lý của tôi. Từ giờ trở đi, không ai được ức hiếp cô ấy."
Không gian dường như ngưng đọng lại trong một thoáng, ánh mặt trời bỗng trở nên rực rỡ, chiếu thẳng xuống làm chói mắt.
Những lời bàn tán vụn vặt cũng biến mất không còn vết tích hệt như nước trôi đi.
Sau khi Thôi Hy Triệt nói xong câu đó, tất cả bọn họ đều trở nên cung kính và thân thiện với tôi, dường như màn kịch độc ác vừa rồi không hề xảy ra mà chỉ là giấc mộng.
Trên lớp, thầy giáo dạy thể dục đang cùng học sinh bàn về việc tổ chức đại hội thể thao. Tôi lặng lẽ giở sách vở. Thể thao không phải là hạng mục tôi có sỡ trường.
"Ti ta ti ta!"
Âm báo có tin nhắn vang lên, tôi mở điện thoại ra xem
Mộ Ái Ni, hết giờ học xuống văn phòng hội. Thôi Hy Triệt
Tôi khẽ thở dài, không phải lại việc tương tự như lau dọn cầu thang đang đợi tôi nữa chứ!
"Mộ Ái Ni là trợ lý của tôi. Từ giờ trở đi không ai được ức hiếp cô ấy."
Lần đầu tiên được người khác bảo vệ, cảm giác thật lạ lùng.
Tuy nhiên, vì sao Thôi Hy Triệt lại giúp tôi? Không phải vì anh ta muốn "chỉnh sửa" tôi nên mới bắt tôi tham gia Hội học sinh sao? Hoặc là, lại có âm mưu gì đó lớn hơn.
Ánh sáng bên ngoài cửa kính hắt vào phòng màu trắng bạc lạnh lẽo. Tôi thì thầm tự nói với mình:
Thôi Hy Triệt, không cần biết đằng sau thiện ý của anh ẩn chứa mục đích gì, cũng không thể khiến tôi sợ hãi được đâu. Hạ Nhạc Huyên đang luyện động tác đá sau trong sàn tập, khuôn mặt đầy vẻ cực kỳ chán nản.
"Sai rồi, sai rồi, tư thế sai, góc độ cũng sai", vừa vặn lúc Thiên Diệp đẩy cửa bước vào.
"Xì, bớt nói đi cũng không ai cho là ngốc đâu, anh học Taekwondo được mấy bữa nào", Hạ Nhạc Huyên bĩu bĩu môi.
Dưới ánh mặt trời, Thiên Diệp cười uể oải.
Sự ngây ngất dịu dàng như hòa tan vào trong gió, lan dần ra khắp chốn.
Dù nói với vẻ giễu cợt Thiên Diệp, nhưng Hạ Nhạc Huyên vẫn không thể không hé miệng cười. Gần đây, cô thường như vậy, chỉ cần Thiên Diệp xuất hiện trước mặt, chỉ cần nhớ đến câu gì đó Thiên Diệp nói, chỉ cần nhìn thấy nụ cười quen thuộc của anh, là lại không kìm được, cười một cách ngô nghê.
Tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
"Ping!"
Hạ Nhạc Huyên xoay người đá hết sức vào bao cát, cú chạm mạnh khiến cho chân đau điếng, rồi không ngừng cảnh tỉnh mình: Hạ Nhạc Huyên, Hạ Nhạc Huyên, Thiên Diệp là kiếp nạn của mày, không có việc gì thì đừng có mà tiến đến gần.
"Hạ Nhạc Huyên, còn tiền không?"
"Còn chứ, nhưng không cho anh mượn đâu."
"Sao lại thế? Chắc chắn anh sẽ trả lại em, anh có việc cần dùng gấp. Nếu không thì anh viết cho em mấy chữ làm bằng, nếu sau này em có nguyện vọng gì, dù có phải trả giá đắt đến đâu, anh cũng giúp em thực hiện."
"Thật không?", nghe đến đó, mắt Hạ Nhạc Huyên nhấp nháy như sao.
Cô lập tức lấy trong cặp ra một cây bút, xé một tờ giấy trong vở, viết nhanh một bản thỏa thuận. Thiên Diệp hoảng hồn nhìn cô hoàn thành tất cả trong nháy mắt với một vẻ vui sướng, sau đó đưa tờ giấy cho anh ký tên.
Sao lại có cảm giác tự mình đan rọ cho mình chui vào thế nhỉ?
Soạt soạt soạt - Thiên Diệp ký tên xong, hỏi Hạ Nhạc Huyên với vẻ bất an:
"Này, ước nguyện của em không phải là bắt anh đưa lên mặt trăng, hoặc là đưa em rất nhiều rất nhiều tiền đấy chứ?"
"Yên tâm, em sẽ không yêu cầu anh làm việc gì dễ dàng đâu", Hạ Nhạc Huyên cố ý cười gian xảo, cẩn thận cất tờ thỏa ước vào trong cặp.
Kết quả là Thiên Diệp lấy được tiền trong tâm trạng thấp thỏm không yên.
"Không phải anh đang tìm việc làm à? Ở đây đã được em bao cấp ăn ở, còn cần tiền làm gì?", Hạ Nhạc Huyên lấy tiền ra đưa, mới nhớ phải hỏi lý do.
Tuy nhiên, Hạ Nhạc Huyên biết trước mục đích Thiên Diệp vay tiền, thì dù Thiên Diệp có thảo ra 10 bản thỏa ước vừa rồi, chắc Hạ Nhạc Huyên cũng không chấp nhận. Không cam tâm tình nguyện, song, cô cũng chẳng dám trơ mặt đến mức lấy lại tiền, đành rầu rĩ đi theo anh đến cửa hàng trang sức.
Dưới ánh đèn chói mắt, những món đồ trang sức đắt tiền phát ra luồng sáng lấp lánh bên trong tủ kính.
Thiên Diệp hỏi han qua loa, người bán hàng bèn lấy trong tủ ra một sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao.
"Hôm qua anh mô tả đại khái hình dáng, chúng tôi đã phải gửi hàng từ Paris qua đây đấy, anh xem đi", người bán hàng nói với Thiên Diệp bằng vẻ cung kính.
"Khỏi cần, đúng là sợi dây này. Làm cho tôi một chiếc hộp thật đẹp. Đây là ngân phiếu", THiên Diệp rút trong túi ra một tờ giấy mỏng.
Hạ Nhạc Huyên đứng bên cạnh mắt tròn xoe, mồm há hốc.
Ra khỏi cửa hàng trang sức, cô vội vàng hỏi:
"Không phải là anh không có tiền ư?"
"Anh mang đồng hồ đi cầm rồi, may mà trên mặt đồng hồ có mấy viên kim cương Nam Phi."
"Thế anh còn vay tiền em làm gì?"
"Thì vẫn còn thiếu một chút số lẻ mà."
"Dùng nhiều tiền như thế để mua một sợi dây chuyền", cô dường như nhớ ra điều gì, kêu lên hoảng hốt, "Không phải là để tặng Ái Ni đấy chứ?"
Thiên Diệp gõ vào đầu Hạ Nhạc Huyên, nói bằng giọng ngợi khen: "Bingo, trả lời đúng đấy, thật là thông minh, Hạ Nhạc Huyên."
Hạ Nhạc Huyên hoàn toàn không nói gì được nữa.
"Được rồi, em về trước đi, anh đi đón Ái Ni", Thiên Diệp hướng về phía Hạ Nhạc Huyên xua xua tay, sau đó sải chân bước đi.
Hạ Nhạc Huyên đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt môi trừng mắt nhìn theo bóng Thiên Diệp. Quả thực chả có ai ngốc nghếch như cô, lại còn cho người mình thích vay tiền để mua quà cho tình địch!
Hạ Nhạc Huyên, mày đúng là đồ ngốc nhất đời!
Giờ tan học, học sinh tràn ra cổng trường hệt như thủy điện xả lũ.
Tôi rảo qua phòng học lớp Chân Ni, mới hay con bé đã về từ sớm. Hết lớp này đến lớp khác đi qua, tiếng nói cười ồn ã, thảo luận về một ngôi sao đang nổi tiếng hoặc một anh chàng đẹp trai nào đó vừa mới chuyển trường.
"Cậu nói về nhóm Kitty á? Kể ra cũng hơi nực cười, hơi sến, nhưng tớ vẫn thích."
"Ca sĩ hát chính cũng đẹp trai lắm mà, khi anh ấy hát bài Nhớ hay không cậu bé thần kỳ (mọi người đừng hỏi về bài này nhé! Jain cũng k pk âu :D) đúng là lôi cuốn dễ sợ".
"Hội thao sắp sửa khai mạc rồi, phải tập hợp một đội cổ vũ mới được, như thế bọn mình mới phô diễn được hết vẻ diễm lệ yêu kiều, Hôhô!"
Ánh mặt trời rực sáng chiếu lấp lánh trên từng khuôn mặt rạng ngời tuổi thanh xuân. Có lẽ, đây mới là cuộc sống tươi đẹp nhất.
"Ái Ni, Mộ Ái Ni!"
Tôi đi ra cổng trường một mình, lập tức trông thấy Thiên Diệp đứng đó, nổi bật giữa đám đông, hướng về phía tôi vẫy tay thật lực.
Con người anh ấy giống như một vật thể phát sáng nhanh chóng thu hút tất cả mọi ánh mắt xung quanh.
"Oa, ai đây nhỉ? Dám đến trường Duy Nhã tranh giành fan hâm mộ của mình. Tôi ra lệnh cho anh lập tức đi khỏi đây", Trạch Trần đẩy chiếc xe máy rất thời thượng đến, dọc đường còn ra sức tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh.
"Ái Ni", Thiên Diệp không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng đến chổ tôi.
Nhìn thấy Thiên Diệp, những lời nói tối qua lại vọng lên trong đầu tôi.
"Ái Ni, Ái Ni, vì nhớ thương em, anh đã sống rất chán chường. Anh nhớ em không chỉ một lần, mà từng ngày từng đêm, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em. Anh cũng giống như cốc trà sữa trong tay em vậy, từ trước tới giờ chưa hề thay đổi. Xin em hãy tin anh."
Dường như đâu đó có tiếng chuông nhà thờ vọng lại, mở ra một số phận không cách gì thoát được.
Thiên Diệp đi xuyên qua thời gian đến bên tôi, trời ơi, tôi không cách gì làm trái lại được với tâm nguyện của mình.
Anh ấy vẫn luôn thường trực trong trái tim tôi, chưa từng rời xa.
"Anh không thấy là mình nên đeo mình nên đeo một cặp kính đen vào à?", tôi nhìn anh, lạnh nhạt nói.
"Để làm gì?". Thiên Diệp tỏ vẻ không hiểu.
"Che bớt đi khuôn mặt hấp dẫn ong bướm của anh."
"Hóa ra Ái Ni ghen à, haha.", Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp.
Ngay tức khắc, ánh nắng trở nên nhợt nhạt và mất đi mọi sắc màu.
Chỉ còn sót lại tiếng thở khẽ khàng của gió.
"Ái Ni, anh ta là bạn em à? Nhớ đừng để anh ta chuyển đến trường mình đấy nhé, anh chịu không nổi sự công kích này đâu", Trạch Trần xoa xoa ngực, làm ra vẻ khổ đau.
"Bạn tôi, Phác Thiên Diệp", tôi giới thiệu xong Thiên Diệp, lại chỉ vào Trạch Trần, "Còn đây là Cam Trạch Trần".
"Chờ chút, sao mà giới thiệu đơn giản thế, hay là để anh tự nói nhé. Tôi là Cam Trạch Trần cực cực cực kỳ đẹp trai, người mà vô số các cô gái đẹp trong trường Duy Nhã đều ngưỡng mộ. Ha ha ha!"
Phật phật phật.
Một đàn chim bay qua.
Cảm giác lạnh vô cùng.
Tôi ôm lấy trán, thật không biết nói gì.
"Đừng cảm thấy tự ti nhé, anh cũng rất...", Trạch Trần tiến đến gần Thiên Diệp, mắt tóe ra một luồng điện cực mạnh, miệng ghé sát THiên Diệp thì thầm, "đẹp trai."
Khắp người tôi tự nhiên sởn hết da gà.
Còn Thiên Diệp phản ứng nhanh hơn, dùng một đòn quật vai vật ngã ngay Trạch Trần xuống đất.
Lúc tôi còn đang ngạc nhiên vì sao động tác quật vai của Thiên Diệp lại chính xác đến như thế, thì bên tai vọng đến tiếng kêu "ay da" liên hồi của Trạch Trần.
"Này, anh định sát hại người đẹp trai hả!"
"Ái Ni, nếu em không phản đối, thì chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi anh chàng tự tôn đến mức buồn nôn này đi", Thiên Diệp không chịu nổi, lấy tay ôm trán.
"Được, em rất đồng ý."
"Vậy thì đến chỗ này nhé", Thiên Diệp nháy mắt, kéo tay tôi nhanh chóng rời khỏi cổng trường. Người nào không biết có khi cũng tưởng rằng chúng tôi đang cố chạy khỏi dòng nước lũ hung dữ. Song tôi nghĩ, dòng nước lũ có khi cũng không đáng sợ bằng người Sao Hỏa Cam Trạch Trần đó.
Khi cùng Thiên Diệp chạy xuyên qua một con phố không rõ tên gì, mỗi lần tôi định mở miệnghỏi anh định đưa mình đi đâu, lại thấy anh đặt tay lên đôi môi gợi cảm làm ra vẻ thần bí, tỏ ý rằng tôi đừng nên hỏi.
Đi qua một hàng bán kính vỉa hè, anh phát hiện ra một cặp kính râm màu nâu hạt dẻ.
"Trông thế nào?", anh đeo kình lên xong, nhìn tôi hỏi với vẻ mong chờ.
"Thường thôi", tôi bĩu môi nhưng trong lòng lại cảm thán vì cặp kính kia không những không che bớt phần nào khuôn mặt luôn tỏa ra ánh sáng của anh, mà trái lại còn khiến nó trở nên càng bắt mắt hệt như một minh tinh.
"Em cũng đeo một cặp đi", anh giúp tôi đeo vào một cặp kính râm khác nhỏ gọn hơn.
Cảm giác động chạm hơi lành lạnh.
Tôi chăm chú nhìn anh nhẫn nại điều chỉnh độ cao của kính cho mình, khuôn mặt được che khuất trong thế giới màu hạt dẻ ấy vẫn sáng chói hệt như ánh mặt trời rực rỡ nhất.
"Oa, thật là lạ kỳ, cũng rất hợp với em", Thiên Diệp lấy tiền trả cho người bán hàng.
Ông bán hàng nói bằng chất giọng xen lẫn tiếng địa phương: "Chà chà, anh chàng này đúng là rất có mắt nhìn."
"Vậy thì em đành miễn cưỡng nhận vậy", dù không mấy quen đeo kính râm, nhưng khóe miệng tôi vẫn hơi nở nụ cười.
Vào cuối ngày, mặt trời nhanh chóng lặn xuống sau dãy núi.
Ánh nắng dần dần tắt ngấm.
Thế nên rất nhiều người ngạc nhiên khi thấy tôi và Thiên Diệp mỗi người đeo một cặp kính râm đi xuyên qua những con phố ngoằn ngoèo.
"Võ đường Teakwondo Không Liên?", tôi sững sờ nhìn tấm biển đề trên cổng.
"Ái Ni, mau vào đây."
"Thiên Diệp, anh đừng nghĩ rằng em nhàn rỗi, nên đưa em đến đây để luyện Teakwondo."
"Ha ha, gì cơ? Anh còn tưởng rằng em sẽ nhớ kĩ lắm. Có nhớ hồi chúng ta ở La Đồ cùng tập Taekwondo không? Khi đó anh muốn em dạy, nhưng em nói không được, khi anh bảo vậy thì từ sau trở đi em phải bảo vậy thì từ sau trở đi em phải bảo vệ anh, em cũng nói không được vì em chỉ bảo vệ cho một người, đó là Chân Ni, em gái em", Thiên Diệp nhắc lại chuyện xưa.
Không biết vì sao khi nhắc lại những chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt Thiên Diệp vừa ngọt ngào lại vừa mang cảm giác buồn thương.
Giống như một bức tranh thủy mặc, nhàn nhạt thôi, nhưng nhìn cái thấy rõ ngay.
"Em vẫn còn nhớ con gái võ sư, Hạ Nhạc Huyên rất thích bắt nạt anh."
"Ha ha, Ái Ni, võ đường này là do gia đình Hạ Nhạc Huyên mở đấy, bây giờ anh sống tại đây."
"Ở đây? Lẽ nào anh muốn học Taekwondo tiếp à?"
"Haha, bây giờ anh lợi hại lắm rồi, Ái Ni đánh chưa chắc thắng đâu."
Xí! Tôi liếc nhìn anh với vẻ không thèm tin, sau đó đi vào bên trong võ đường.
Bên trong rất thoáng va rộng, khá nhiều võ sinh đang tập luyện, đá xoay, móc chân, đá sau, đều là những chiêu thức quen thuộc với tôi.
Giữa đám mấy chục võ sinh nam, duy nhất có một nữ sinh thắt đai đỏ đen.
"Thiên Diệp, trời tối mịt rồi mới về à", rồi nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, cô ấy thốt lên vui mừng, "Mộ Ái Ni phải không?"
Khuôn mặt tròn trịa dễ thương, hễ cười là lộ ra hai lúm đồng tiền.
Tôi tìm thấy trong biển ký ức của mình một khuôn mặt quen thuộc, vậy là hơi nhoẻn miệng cười: "Hạ Nhạc Huyên!"
"Anh em, nhất định phải giành thể diện, không được để cho người chỉ biết khoác lác này sống sót rời khỏi đây."
Trên sàn tập, từng vỏ sinh mặc đồng phục Taekwondo ngồi ngay hàng thẳng lối. Hạ Nhạc Huyên chỉ vào Thiên Diệp, cố gắng động viên tinh thần của đám võ sinh.
Thiên Diệp khi đó đã thay một bộ võ phục màu trắng ngồi lặng im ở một góc của sàn đấu.
Vóc dáng cao cao, khuôn mặt tinh tế đến từng đường nét.
Khi không cười, đôi môi gợi cảm khép chặt lại, tỏa ra một khí thế khiến đối phương sợ hãi.
"Chúng ta phải làm cho người này ngày mai xấu hổ tới mức không dám quay lại đây nữa. Cố lên".
"Cố lên!"
"Cố lên!"
...
Tất cả số võ sinh ngồi dưới đều đồng thanh hô.
Hạ Nhạc Huyên đắc ý nhìn Thiên Diệp hất cằm lên, đôi mắt đen sẫn phát ra khí thế của kẻ mạnh hơn.
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, sau đó cùng cúi mình thi lễ.
"Ya!", Hạ Nhạc Huyên giành thế chủ động lao vào tấn công Thiên Diệp.
Đấm ngang.
Đá vòng cầu.
Đá sau...
Những chiêu thức phức tạp nhưng đẹp mắt, nếu nhìn qua thì chỉ thấy hai người bọn họ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, Hạ Nhạc Huyên đã thở hồng hộc và bị Thiên Diệp dùng đòn quật vai đè nghiến xuống sàn.
Thiên Diệp chiến thắng một cách nhanh chóng và hoàn hảo.
Không chỉ có H.N.H đang nằm trên sàn, mà ngay cả tôi cũng sững sờ.
H.N.H lấy lại hơi, tiếp tục đầu với T.D một hiệp nữa, dù kéo dài thời gian được hơn một chút, nhưng kết quả vẫn là thảm bại.
"Không cần giữ kẻ nữa, tất cả cùng lên nào, nhất định phải đánh bại người này, không thì ngày mai sẽ đến lượt chúng ta xấu hổ tới mức không dám đến học nữa."
H.N.H vừa dứt lời, tất cả số võ sinh đang ngồi bên dưới lập tức ào dậy, xông lên phía trước.
Thân hình cao lớn của anh vẫn đứng thẳng trong cơn gió nhẹ thổi qua.
Khuôn mặt không có nụ cười hoàn toàn khác hẳn với mọi khi, có một cảm giác gì đó khiến người ta thấy sợ. Đúng rồi, đó là sát khí.
Dẫu là như vậy, T.D vẫn đẹp trai như một vị thần, vị thần bay đến bên tôi trong một vườn hoa ngập sắc xuân.
Mấy phút sau.
Trên sàn nhà đã la liệt người nằm ngồi thở dốc.
H.N.H cúi khom lưng, thở phì phò: "Em không tin là lại không có ai đánh thắng được anh."
"Chẳng phải tất cả người của em đã ngã hết rồi à?", Thiên Diệp cười, cố ý trêu chọc Hạ Nhạc Huyên.
"Ai...ai bảo thế?", Hạ Nhạc Huyên nhìn quanh một lượt, mày chau lại mỗi lúc một sâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi, "Ha ha, chỗ chúng ta vẫn còn một người chưa bị đánh ngã, Mộ Ái Ni."
Tôi muốn từ chối, việc học Taekwondo đã qua mười năm nay rồi, nhất là tôi lại vừa tận mắt chứng kiến Thiên Diệp lợi hại như thế nào.
Thật lạ lùng, anh ấy chẳng phải khi trước luôn yếu đuối đi sau lưng tôi, rối rít đòi tôi bảo vệ hay sao?
“Cố lên nào, Mộ Ái Ni, tất cả dựa vào cậu đấy. Chúng tớ sẽ ở sau ngầm cổ vũ cho cậu”, H.N.H đẩy tôi lên trước.
Tôi nhìn T.D đang đứng trước mặt mình, anh cười dịu dàng, đôi mắt nhấp nháy như những ánh sao trong đêm tối.
Trông T.D thế này chẳng khác nào một khúc ca dao cổ xưa vượt qua thời gian ngàn năm bay tới trong đêm trăng tuyệt đẹp, đầy ma lực nhưng nguy hiểm.
Không còn cách nào khác, tôi đành đứng thế, chuyển động về phía trước với một vẻ cảnh giác cao độ, khi đến gần sát Thiên Diệp mới xuất chiêu, nhưng anh đã tránh được bằng một phản ứng cực kỳ điêu luyện, đồng thời phản đòn nắm lấy vai tôi.
Gay rồi! Chắc chắn bị Thiên Diệp đánh ngã ngay bây giờ.
Tuy nhiên lúc ấy, tôi cảm giác thấy động tác của anh dừng lại, thế là lập tức tranh thủ thời cơ, nắm lấy cổ tay anh và làm động tác quật vai.
“A!”
“A!”
Tất cả mọi người đều mong đợi giây phút Thiên Diệp ngã ra sàn, sau đó thì nhìn sang tôi, trong mắt lóa ra từng ngôi sao sùng bái. Tôi nghi hoặc nắm chặt tay, mới rồi tôi có sức khỏe đến thế kia ư?
Nhờ dấu chấm câu hoàn hảo mà tôi viết cho trận đấu nên mọi người đều rất vui vẻ, nhưng có một người ngoại lệ, là Hạ Nhạc Huyên. Khi trận đấu kết thúc, Thiên Diệp đi thay quần áo đến bên tôi.
Cô ấy cười, lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương.
“Thực không ngờ Thiên Diệp lại trở nên lợi hai như vậy, nhưng cảm giác mà anh ấy mang lại cho mọi người có vẻ không giống một anh chàng biết võ Taekwondo.”
“Vậy thì giống cái gì?”, tôi hỏi với vẻ hiếu kì.
“Giống một anh chàng con nhà giàu đang chơi dương cầm.”
“Ha ha, có lẽ vậy.”
“Vừa rồi… Thiên Diệp rõ ràng có cơ hội đánh ngã cậu, có biết vì sao mà cuối cùng cậu lại là người thắng cuộc không?”, Hạ Nhạc Huyên cười hỏi.
“Chắc là… anh ấy cố tình”, tôi lắc đầu, vừa nãy tôi cũng cảm giác là mình thua chắc.
Hạ Nhạc Huyên cũng lắc đầu, đôi mắt màu đen sẫm giống như vực xoáy, tất cả sự buồn thương đều đã hóa thành những cánh anh đào bay xao xác bên trong đó. Tuy nhiên, nụ cười của cô ấy vẫn xán lạn, ngọt ngào.
“Vì trong lượng của cậu không phải ở trên vai anh ấy, mà là ở trong tim.”
"Vì trong lượng của cậu không phải ở trên vai anh ấy, mà là ở trong tim."
Khi câu nói đó vang lên trong tai đến lần thứ 12, tôi lại nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp đến mức sững người.
Mái tóc đen mềm mại. Nụ cười ấm áp, lãng mạng hơn cả những đóa anh đào.
Trong dân gian người ta quen gọi đó là những "mỹ nam", những chàng hoàng tử phương Tây trong các bức tranh đại khái chắc cũng chỉ thế này thôi
Nhưng giờ đây, anh ấy đang ở trước mặt tôi, bê cho tôi một cốc lớn bỏng ngô.
"Sao bây giờ anh lợi hại thế?", tôi hỏi
"Vì có người nói không muốn bảo vệ anh, thế nên anh chỉ còn cách lợi hại để bảo vệ cô ấy", anh cười với vẻ bất chính, "còn nữa...ừm, để nghĩ xem, để thoát thân này. Trở nên lợi hại thì bỏ chạy thoát thân sẽ dễ hơn."
"Xì, thời thái bình này thì chạy thoát thân gì chứ. Còn nữa, Hạ Nhạc Huyên đối với anh rất tốt, anh đừng có mà ức hiếp người ta."
Tôi lạnh nhạt bặm môi với vẻ không tin một chút nào lí do vớ vẩn của anh.
"Aí Ni..., anh chỉ muốn tốt với mình em..."
Câu nói đó có vẻ không giống như câu nói đùa vừa nãy, khẽ khàng rơi xuống như cánh hoa bập bềnh trong gió.
Không có chỗ để về...
Bất chợt giật mình, tôi quay mặt sang, chỉ thấy nửa bên khuôn mặt tuyệt đẹp của Thiên Diệp, nụ cười giống như bị tổn thương vẫn còn trên môi.
Cảm giác như bị mảnh vỡ thủy tinh cứa qua da, trong lòng chơt dội lên một nỗi đau rấm rứt.
Tôi nhếch miệng cười, đôi môi hé ra một góc độ trông tàn nhẫn:
"Đừng nói với em anh thích em đấy nhé, xem ra lợn thì có khả năng, anh tuyệt đối không có khả năng đó đâu."
Cuối cùng tôi đã biết sự dựa dẫm của Thiên Diệp vào tôi là một niềm vui.
Sự ức hiếp của Hạ Nhạc Huyên đối với Thiên Diệp hóa ra là một tình cảm thầm kín, khao khát được đối phương chú ý.
Nhưng trong thế giới tình cảm này vốn không hề có sự công bằng.
Không phải cứa tốt với ai, người đó sẽ thích mình.
"Vì sao?"
"Vì chứng ta là bạn bè, vì tình bạn sẽ mai mãi không bao giờ thay đổi." Tôi đáp lại một cách điềm nhiên.
"Ha ha, thật à?", Thiên Diệp vẫn cười lớn, cười nhưng mặt đầy vẻ âm u. Tôi thò tay vào cốc bỏng ngô Thiên Diệp đang cầm, bất chợt chạm tay vào một vật gì đó hình vuông. Cầm lên với vẻ nghi hoặc, nhìn vào mới biết đó là một hộp đựng đồ trang sức được làm tinh xảo.
"Này, bây giờ việc tặng đồ trang sức cũng thô thế này à?"
"Em mở ra xem", anh nhìn tôi với vẻ đợi chờ.
"Nói cho anh biết, em không dễ bị cảm động như thế đâu nhé", tôi vừa nói vừa mở chiếc hộp ra.
Một luồng sáng lóe lên, sợi dây chuyền với đầy những ngôi sao lấp lánh nổi bật lên trên lớp lót bằng nhung đen của chiếc hộp.
"Sợi dây này...", tôi nghẹn lời không nói được tiếp.
Sợi dây chuyền giống hệt sợi dây tôi đánh mất.
"Cảm động rồi đúng không, ha ha. Tặng em đấy, lần này thì giữ gìn cẩn thận nhé", Thiên Diệp lấy sợi dây chuyền trong chiếc hộp ra rồi giúp tôi đeo vào cổ.
Một cảm giác có lỗi và xúc động trào dâng lên tỏng tôi.
Thiên Diệp...
Em không xứng đáng để anh tốt với em như vậy, bởi em không thể cho anh thứ tình cảm mà anh cần.
Nó quá nặng nề, sẽ khoét rỗng trái tim em.
Trong lòng tôi cực kỳ hỗn loạn, không biết phải đối mặt với Thiên Diệp thế nào, khi quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra ánh mắt anh đã trở nên sắc nhọn, thậm chí còn mang sát khí đằng đằng.
Tôi nhìn theo hướng mắt anh đang chăm chú...
"Đi thôi", anh nói nhỏ bên tai tôi.
Chỉ thấy cách đó không xa có mấy người đeo kính đen, đóng khung trong bộ vest cứng ngắc đang tiến đến gần chúng tôi. Đang định hỏi Thiên Diệp vì sao lại căng thẳng thế, tôi đã bị anh kéo chạy về phía trước.
Vù vù...
Gió tạt qua tai chúng tôi cới tốc độ nhanh.
Chúng tôi chạy xuyên qua đám đông trên phố, chạy tiếp vào một con đường nhỏ gấp khúc.
"Thiên Diệp, vì sao phải chạy thế?"
Anh nắm lấy cổ tay tôi, siết chặt, khiến tôi cảm thấy hơi đau.
"Rèn luyện thể lực thôi."
Lúc tôi còn đang phỏng đoán linh tinh, nào là có phải anh đã mua nợ món hàng đắt tiền, trót chọc giận nhân vật xã hội đen nào đó hay bản thân anh có vấn đề gì không, thì những người đuổi theo đằng sau đã theo kịp, bao vây lấy chúng tôi.
Thiên Diệp tức giận nhìn bọn họ, sát khí lại một lần nữa tỏa ra lạnh giá. Tôi vội vàng đứng sát vào sau lưng anh, nghe thấy tiếng anh nói thật khẽ:
"Chờ lát nữa có cơ hội thì em phải chạy thật nhanh nhé, nhớ đừng có quay đầu lại."
"Thiên Diệp anh thật ngốc, sao lại dính dáng gì đến những người này chứ? Anh đã nói sẽ bảo vệ em, vậy thì anh mau đánh ngã hết tất cả đi."
Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn, nhưng vì đứng tựa vào Thiên Diệp, nên sự sợ hãi lập tức biến mất tăm mất tích.
Những người áo đen gần như đồng loạt tấn công chúng tôi, tôi cố hết sức để tránh đòn, không để mình trở thành gánh nặng của Thiên Diệp.
Thiên Diệp có vẻ lợi hại hơn cả lúc ở trong võ đường nhưng những người mặc áo đen thần bí kia dường như đã được huấn luyện một cách bài bản, ngay cả khi trúng đòn của Thiên Diệp, họ cũng không hề lùi bước, huống hồ võ nghệ của họ ở trình độ cao hơn hẳn Thiên Diệp.
"Mau theo chúng tôi về"
"Không bao giờ."
Trong trận loạn đả, tôi mơ hồ nghe thấy bọn họ đối thoại với nhau. Thiên Diệp đã trúng mấy đòn, nhưng vẫn cố gắng dùng thân mình để che chắn cho tôi.
Nhìn thấy khóe miệng anh rớm máu, lòng tôi lại thêm một lần rung động.
Đột nhiên, một tên trong nhóm áo đen rút ra một con dao găm sắc nhọn, nhân lúc chúng tôi đang bất cẩn lao đến.
"Thiên Diệp, cẩn thận!", tôi quay về phía Thiên Diệp hết lên, đồng thời phát hiện ra đích nhắm của hắn chính là tôi.
Bản năng mách bảo tôi phải tránh đi, nhưng cuối cùng chân không nhúc nhích nổi, vì phía sau lưng tôi là Thiên Diệp.
"Soạt!"
Tiếng dao găm xé gió lao đến sát người tôi.
Tôi nhắm chặt cả hai mắt lại...
Không thấy đau như dự kiến, tôi nghi hoặc mở mắt ra.
Trong tầm nhìn vừa mới phong quang trở lại, một bàn tay thon dài hoàn mỹ đã nắm lấy lưỡi dao.
Dòng máu màu hoa tường vi chảy ra, rơi từng giọt xuống chuôi dao. Tí tách. Những giọt máu lóe lên một sắc màu diễm lệ trong bầu không mờ tối.
"Thiên Diệp!", tôi hốt hoảng kêu lên.
Những người mặc áo đen đứng xung quanh cũng như bị thôi miên bởi cảnh tượng đó, đều đứng sững lại, vẻ lo ngại lóe lên trong mắt.
"Cút!", Thiên Diệp gầm lên.
Ngay cả lúc đó, Thiên Diệp vẫn lấy thân mình che kín cho tôi, ngăn cách tôi với những người áo đây ấy.
Một người trong nhóm nói mấy câu tiếng Anh vào tai nghe điện thoại, sau đó ra lệnh cho những người khác nhanh chóng rời đi.
Tôi lấy khăn mùi soa ra quấn chặt vết thương của Thiên Diệp, máu vẫn thấm ra như từng đóa tường vi tươi rói lần lượt hiện lên trên nền khăn trắng toát. Những đầu ngón tay tôi lạnh cứng, dù cố nén nhưng cánh tay vẫn run lên khe khẽ.
Đáng chết!
Máu vẫn không ngừng chảy, thoắt cái đã nhuộm chiếc khăn thành một màu đỏ nhức mắt.
"Em đừng lo, Ái Ni", khuôn mặt đầy vết bầm của Thiên Diệp mỗi lúc một nhợt nhạt hơn.
"Anh im lặng đi được không, nếu anh có làm sao, em sẽ không bao giờ thèm để ý đến anh nữa."
Tôi chưa nói hết câu, Thiên Diệp đã ngã vào lòng tôi.
Nước mắt cứ thế tuôn ra, không thể nào kìm nén nổi.
Thiên Diệp, Phác Thiên Diệp, anh thật là ngốc...
Phòng cấp cứu trong bệnh viện.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?", tôi hỏi với vẻ lo lắng.
Sau khi Thiên Diệp ngất đi, chiếc xe cảnh sát tuần tra đi qua đã giúp tôi đưa anh vào phòng cấp cứu một bệnh viện gần đó. Thiên Diệp nằm trên giường tiếp nước trông có vẻ rất yếu, nhưng khuôn mặt anh vẫn đẹp rạng ngời, giống hệt một thiên thần sắp sửa mất đi mạng sống.
"Yên tâm đi, cậu ấy không sao đâu, chỉ là do mất máu cấp, một chút nữa sẽ tỉnh lại ngay. Bây giờ chúng tôi sẽ băng vết thương ở tay cho cậu ấy, nhớ không được nhúng nước trong vòng hai tuần", bác sĩ tháo chiếc khăn tay của tôi ra, cẩn thận rửa vết thương ở tay Thiên Diệp.
Một vết thương đáng sợ rộng hoác nằm giữa lòng bàn tay anh, kéo dài xuống dưới, dường như làm thành một đường chỉ tay mới.
Tôi ngồi bên cạnh Thiên Diệp, khẽ khàng dùng tay vuốt nhẹ trên má anh.
Tim vẫn đang đập dồn, không thể nào bình tĩnh lại.
Những mảng kí ức về Thiên Diệp lại bắt đầu cuộn lên trong não, giống như từng đợt thủy triều dồn dập đập vào bờ lúc bóng đêm đã bao trùm.
"Vì trọng lượng của cậu không phải ở trên vai, mà là ở trong tim anh ấy."
...
"Sao bây giờ anh trờ nên lợi hại thế?"
"Vì có người nói không muốn bảo vệ anh, thế nên anh chỉ còn cách trở nên lợi hại để bảo vệ cô ấy. Còn nữa...ừm, để nghĩ xem nào, để thoát thân này. Trở nên lợi hại thì bỏ chạy thoát thân sẽ dễ hơn."
"Xì, thời thái bình này thì chạy thoát thân gì chứ. Còn nữa, Hạ Nhạc Huyên đối với anh rất tốt, anh đừng có mà ức hiếp người ta."
"Ái Ni..., anh chỉ muốn tốt với mình em thôi...."
...
Cuối cùng đến giờ phút này tôi đã hiểu, trong tim tôi Thiên Diệp luôn luôn có một vị trí không gì lay chuyển nổi.
Cái cảm giác đó, thật khó mà diễn đạt rõ bằng lời.
Không biết liệu có phải bị ảo giác hay không, tôi dường như nhìn thấy Thiên Diệp nằm trước mặt tôi đang nở nụ cười ấm áp, dịu dàng.
"Ái Ni, em khóc vì anh à?"
Không lẽ nào, giọng nói nghe cũng rất thật mà?
"Đừng có động đậy", vị bác sĩ đang giúp anh rửa vết thương lên tiếng nhắc nhở.
Cuối cùng tôi cũng nhẹ lòng, Thiên Diệp đã tỉnh rồi, tất cả bóng đêm u ám đã qua đi, anh không sao. Cảm tạ ông trời.
"Ai bảo là em khóc vì anh chứ. Em nhận lời với mẹ sẽ không bao giờ khóc nữa"
Bởi vì nước mắt chứng tỏ cho sự yếu đuối.
Cái ngày mẹ rời bỏ tôi đi, cái ngày những cánh hoa bồ công anh bay tan tác ngập một góc trời như những bông tuyết trắng ấy, mẹ đã lau khô nước mắt trên mặt tôi, nói tôi đừng khóc nữa. Bắt đầu từ ngày ấy, tôi đã hứa với mẹ, về sau dù có gặp bất cứ chuyện gì khốn khó hoặc đau lòng, cũng sẽ không bao giờ khóc.
Ai ngờ được rằng, cuối cùng tôi đã không thực hiện được lời hứa ấy. ác sĩ sau khi xử lý xong vết thương của Thiên Diệp, bảo với chúng tôi có thể ra về.
Màn đêm vẫn chưa hoàn toàn phủ kín bầu trời, nhưng một vầng trăng lạnh lẽo đã được ai đó treo lơ lửng giữa tầng không.
Cứ chốc chốc tôi lại nhìn xuống bàn tay được băng có của Thiên Diệp với vẻ căng thẳng, nhờ thế mà nhận ra những ngón tay của Thiên Diệp rất thon và dài, dưới ánh trăng dường như chúng đều mang một luồng linh khí.
"Này, em thích cầm tay anh thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận mà."
"Đồ ngốc mới thích nắm tay anh! Có điều em thấy tay anh có vẻ thích hợp với việc chơi piano trong một nhà hát lớn rực rỡ ánh đèn vàng ở Vienna hơn là dùng để chặn dao găm đấy."
"Ha ha, thế à? Đôi bàn tay này biết chơi đàn đấy. Tuy nhiên bây giờ nó không thể lướt trên các phím đàn nữa rồi."
"Xí, biết chơi đàn tại sao lại không thể chơi nữa?", tôi phát hiện ra trong mười câu Thiên Diệp nói, có lẽ phải đến chín câu không thể coi là thật.
"Bởi vì tay cũng hỏng như một cỗ máy cũ kỹ rồi."
Quái quỷ, so sánh cái kiểu gì thế! Chẳng qua là bị thương một chút thôi, thế mà đã nói năng vớ vẩn rồi.
"Không thèm đếm xỉa tới anh nữa, em phải về rồi. Nhớ đừng để nước vào tay, hàng ngày nhớ thay băng, bôi thuốc đấy", lúc sắp đi, tôi dặn anh.
Bóng đêm cuối cùng cũng đã bao phủ khắp bầu trời.
Ánh trăng bàng bạc rải từng làn xuống mặt đất hệt như dòng nước.
Những cây hoa anh đào ở hai bên đường không ngừng trút xuống những cánh hoa tàn úa, cánh hoa bay lả tả.
Thiên Diệp ở phía sau cười buồn bã: "Không được, không được rồi, trí nhớ của anh rất kém, hay là em bớt chút thời gian đến thay băng giúp anh nhé."
Tôi cắn cắn môi, tiếp tục bước về phía trước, quyết định không thèm để ý đến những trò giả bộ để ỷ lại của Thiên Diệp, nhưng quả thực, Thiên Diệp như thế này, mới đúng là Thiên Diệp hồi còn nhỏ.
Đi được vài bước rồi, tôi mới bất chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng phải hỏi anh.
Những người mặc áo vest đen, đeo kính râm vừa rồi là ai?
Vì sao họ lại đến bắt anh?
Thiên Diệp đắc tội gì với bọn họ?
Nếu những người đó lại xuất hiện nữa, Thiên Diệp phải làm thế nào?
Nghĩ tới đó, tôi lập tức quay người, định nhắc nhở Thiên Diệp phải chú ý giữ mình.
Khi ấy, tất cả đã bị bóng đêm nuốt gọn.
Trong bóng tối mông lung, tôi nhìn thấy bóng Thiên Diệp.
Cao lớn và thanh tú, nhưng bao trùm lên đó là một vẻ buồn thương xa xăm mờ ảo.
Anh càng đi càng xa, bóng hình mỗi lúc một mờ dần, sắp sửa mất hút vào bóng đêm.
Một cảm giác bất an đột nhiên khiến tim tôi dội lên nỗi đau không gọi được tên.
"Thiên Diệp", tôi lớn tiếng gọi.
Cả không gian như vọng lại tiếng gọi chứa đựng đầy nỗi lo lắng của tôi.
"Thiên Diệp", tôi gọi thêm lần nữa, cuối cùng anh cũng quay đầu lại.
Khuôn mặt anh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lập tức nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp, khóe miệng thanh thoát giống như muốn phá vỡ tất cả màn đêm u ám.
Những đóa hoa anh đào bỗng nở mỗi lúc một rực rỡ hơn, mỗi đóa dường như đều nở đến cực điểm, trong chớp mắt đã hoàn thành sứ mệnh của kiếp hoa, rồi sau đó úa tàn. Cánh hoa bay tơi tả khắp nơi. Bay đến tận cùng, là khuôn mặt tinh tế tới mức toàn bích của Thiên Diệp.
Tuyệt đẹp như một chú thiên tinh vừa bước ra từ cánh đồng hoa lily.
Ngón tay thon dài của anh vẽ thành hình một dấu chấm hỏi lớn trong không trung.
Trong tim tôi bỗng như có nước thủy triều dâng trào, từng con sóng đập dồn dập hung dữ ập mạnh vào bờ. Trước mắt tôi, khuôn mặt Thiên Diệp bỗng chốc biến thành khuôn mặt thời thơ ấu.
Dưới tán cây cổ thụ xanh rậm ở La Đồ, Thiên Diệp mặc bộ võ phục Taekwondo chạy đến bên tôi.
Những cánh hoa bồ công anh trắng muốt hình cầu bay lượn khắp không trung.
Quay quay xoay xoay, cuối cùng rơi xuống người chúng tôi.
Thiên Diệp vừa thở, vừa cố gắng lấy hết sức lực còn lại trong mình hét lên với tôi: "Ái Ni, sau này..."
Những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá che phủ trên đầu làm thành những giọt pha lê trong suốt. Tôi nghe không rõ Thiên Diệp nói gì, làm động tác vẽ một dấu chấm hỏi lớn trong không trung.
Gió đưa mùi hương hoa hồng bay đến, mang theo những tiếng nói đứt quãng của Thiên Diệp.
"Anh...sẽ...bảo...vệ...em."
....
Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt Thiên Diệp, những lời muốn nói bỗng dưng bay mất đi đâu hết.
Đành ra sức vẫy tay với Thiên Diệp, sau đó quay người bước đi. Không hề lưu luyến.
Thiên Diệp!
Thiên Diệp!
Phải lưu giữ quá nhiều ký ức như vậy, liệu anh có thấy mệt mỏi không?
Ở một khoảng cách xa như vậy, nhưng hình bóng của Ái Ni vẫn mang vẻ cao ngạo và lãnh đạm, giống như một vì sao lấp lánh ở nơi xa tắp, khó lòng mà chạm tới.
Anh đợi chờ cô sẽ nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là cái vẫy tay, sau đó quay người bước đi không lưu luyến.
Thiên Diệp cố nén nỗi thất vọng trong lòng, vết thương ở tay bỗng chốc đau nhức như bị cắt lìa khỏi thân. Nghĩ tới những kẻ mới rồi xuất hiện, anh cau mày, lấy điện thoại di động ra. Quay về lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh mở di động, vì sợ chẳng may "bà ấy" tìm ra.
Anh không sợ những người đó sẽ lại xuất hiện lần nữa, nhưng lại sợ Ái Ni sẽ lại bị tổn thương.
Đáng chết! Bọn họ dám nghĩ tới việc làm hại Ái Ni. Người đó sẽ bất chấp tất cả chỉ để đưa được anh về thôi ư?
Trong nỗi tức giận bừng bừng, Thiên Diệp bấm một số máy quen thuộc.
"Ha ha, mất tích lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng phải gọi điện cho ta ư, Thiên Diệp", bên máy kia là giọng một người phụ nữ vô cùng quen thuộc với Thiên Diệp, lạnh lùng và rất biết tự kiềm chế.
"Lập tức bảo những người đó cút hết đi cho tôi", Thiên Diệp nói bằng chất giọng trầm trầm nhưng băng giá.
"Nghe bọn họ nói, tay con bị thương phải không? Lẽ nào con muốn bàn tay đó trở thành tàn phế?"
"Ha ha, cuối cùng thứ mà bà quan tâm đến vẫn là hai bàn tay của tôi", Thiên Diệp cười giễu cợt, sắc mặt anh trở nên xa vắng, "có phải bà sai bọn họ làm hại Ái Ni không?"
"Ta chỉ cảm thấy là đối với một người không biết nghe lời như con, ta sẽ không tiếc trả mọi giá để ép con quay lại."
"Tôi cũng muốn cho bà biết, nếu Mộ Ái Ni bị tổn thương dù chỉ một chút thôi, tôi đảm bảo rằng vĩnh viễn bà sẽ mất tôi."
"Phác Thiên Diệp!"
Máy bên kia vọng lại tiếng gầm đầy phẫn nộ, Thiên Diệp nhanh chóng đóng máy lại.
Trong lòng có một cảm giác cực kì bất an, không biết "bà ấy" sẽ còn dùng thủ đoạn gì để làm tổn thương đến Ái Ni.
Ái Ni, Ái Ni, nếu như sự trở lại lần này của anh chỉ tiếp tục đem đến cho em sự bất an và thương tổn, vậy phải chăng anh không nên xuất hiện?
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
179 chương
44 chương
3 chương
132 chương
63 chương
10 chương
61 chương