Editor: May Phương Nhu nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, chị ta hung hăng nhăn mi tâm lại, qua khoảng nửa phút, chị ta giống như đoán được cái gì, đột nhiên nâng mí mắt lên, đáy mắt nhìn thẳng Tống Thanh Xuân, nổi lên một cổ lệ khí: “... Cũng chính là nói, mấy ngày hôm trước, tin tức về Tô Chi Niệm đi Hồng Kông, là giả?” Gần như vào trong khoảnh khắc giọng nói chị ta rơi xuống, súng trong tay của chị ta giơ lên lần nữa, trực tiếp chống đỡ lên mi tâm của Tống Thanh Xuân, không có chút dừng lại đè xuống cò súng. Phương Nhu quá vội vã, thế cho nên chị ta không có chú ý đến, vào lúc chị ta súng giơ lên, môi Tống Thanh Xuân động mấy cái, dùng âm thanh rất nhẹ, gọi ba tiếng “Tô Chi Niệm”! Sau đó, cả người Phương Nhu liền giống như là điểm huyệt đạo, cố định tại chỗ, cũng không nhúc nhích được nữa. Ba tiếng Tô Chi Niệm, là ám hiệu giữa Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm. Đây là giao hẹn trước khi bọn họ làm kế hoạch này, chỉ cần Tô Chi Niệm nghe thấy ba tiếng tên của mình, liền sẽ khiến cho Phương Nhu yên lặng tại chỗ. Cho dù tất cả đều đã kế hoạch trước, nhưng khi đích thân đi làm những nguy hiểm này, vẫn là kinh hiểm đến mức khiến cho tim người ta đập rộn lên, hô hấp không thoải mái. Sau khi Tống Thanh Xuân hô xong ba chữ “Tô Chi Niệm” kia, liền bất giác nhắm hai mắt lại, nắm vạt áo, gắng gượng thân thể có chút chột dạ của mình. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cô sợ tốc độ của Tô Chi Niệm không nhanh hơn Phương Nhu, cô sợ Tô Chi Niệm còn chưa kịp hành động, chính mình liền đã bị một phát bắn trúng trái tim, mất mạng tại chỗ! Tống Thanh Xuân gần như là ổn định hô hấp, đứng yên tĩnh khoảng mười giây đồng hồ, phát giác không có tiếng súng vang lên, mới mở mí mắt ra từng chút một. Phương Nhu giống như là người đầu gỗ, biểu tình và tư thế vẫn dừng lại vào lúc trước khi cô nhắm mắt. Tống Thanh Xuân giơ tay lên, vẫy ở trước mắt Phương Nhu hai cái, thấy chị ta không có chút phản ứng nào, này mới thở phào nhẹ nhỏm, người giống như là hư thoát, liên tiếp nuốt nhiều ngụm nước bọt, mới miễn cưỡng giơ tay lên, rút súng đi từ trong tay Phương Nhu. Tống Thanh Xuân cầm súng, lui liên tục về sau hai bước, sau khi bảo trì một khoảng cách với Phương Nhu có thể khôi phục thần trí mà trở nên nguy hiểm vào bất kỳ giây tiếp theo nào, mới ngừng lại. Sau đó ngoài du thuyền, liền truyền tới âm thanh ồn ào. Tống Thanh Xuân biết, đây là Tô Chi Niệm và Tần Dĩ Nam luôn bên cạnh toàn bộ hành trình với cô từ khi ra cửa vào buổi sáng hôm nay. Thật ra ban đầu, Tống Thanh Xuân không nghĩ tìm Tần Dĩ Nam giúp đỡ, là Tô Chi Niệm tìm, bởi vì chuyện liên quan đến nguy hiểm của cô, anh luôn không yên lòng như vậy. Chẳng qua lúc này, Tống Thanh Xuân cũng cảm thấy, Tô Chi Niệm tìm Tần Dĩ Nam là đúng, bởi vì ngoài du thuyền, còn lưu lại hai vệ sĩ, nếu chỉ có một mình Tô Chi Niệm, dù anh có siêu năng lực, cũng chưa hẳn có thể bảo đảm chắc chắn anh và cô đều hoàn hảo không chút tổn hại. Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cách du thuyền cũng càng ngày càng gần, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng của Tần Dĩ Nam: “Anh đi vào trước xem Tống Tống, nơi này giao cho tôi.” “Cảm ơn.” Theo một tiếng đáp lại lãnh đạm của Tô Chi Niệm, cửa du thuyền liền bị anh dùng sức đẩy ra, anh chỉ nhìn liếc sơ trong du thuyền, liền hai ba bước vọt tới trước mặt Tống Thanh Xuân, vừa kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới thân thể của cô, vừa khuôn mặt lo lắng hỏi: “Không bị thương chỗ nào chứ? Có cảm thấy nơi nào không thoải mái không? Cảm giác vẫn tốt chứ?” Tống Thanh Xuân vừa gật đầu, Phương Nhu đứng ở chỗ không xa liền nháy một cái, tỉnh táo lại.