Editor: May Tống Thanh Xuân nhìn Phương Nhu, không nói, không cười. Đối mặt với sự lạnh nhạt của Tống Thanh Xuân, Phương Nhu không để tâm nâng môi lên. Cô ta nở nụ cười không còn ôn nhu như nước mà Tống Thanh Xuân từng quen thuộc, mà là mang theo một chút trào phúng sắc bén. Cô ta chậm rãi dựa vào trên bàn cơm, bưng ly đế cao, chậm rãi đu đưa hai cái, không nhanh không chậm giơ lên bờ môi, nhấp một ngụm. Cô ta uống non nửa ly rượu đỏ, có lẽ là cảm thấy bản thân uống một mình quá không lễ phép, liền giơ ly rượu đỏ, tao nhã đi đến trước tủ lạnh, tìm kiếm một bình nước ép hoa quả tương đối dinh dưỡng từ bên trong, ném cho Tống Thanh Xuân. Tống Thanh Xuân không mở bình nước ép hoa quả lạnh buốt, mà mí mắt nhìn chằm chằm Phương Nhu, nhẹ nhàng chớp hai cái, mở miệng, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Là chị cho tài xế xe taxi kéo tôi đến chỗ này?” Phương Nhu nuốt rượu đỏ vào trong miệng, than thở một tiếng vì mùi vị thượng hạng, mới thoải mái hào phóng khẽ gật đầu với Tống Thanh Xuân, không chút che giấu thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy.” “Chị muốn làm cái gì?” Phương Nhu giống như là nghe thấy chuyện cười lớn, nâng môi, cười trầm thấp hai tiếng, một giây sau, cô ta dùng biểu tình lạnh buốt như sương, ngữ khí giống như tới từ địa ngục, lạnh thấu cả người: “Muốn mạng của cô.” Phương Nhu từng muốn mạng của Tống Thanh Xuân vô số lần, chỉ là mỗi một lần đều không đắc thủ. Tống Thanh Xuân cũng biết, cho tới nay Phương Nhu đều luôn muốn dồn cô vào chỗ chết, nhưng khi cô nghe được bốn chữ “Muốn mạng của cô” từ trong miệng chị ta, vẫn nhịn không được rùng mình một cái. Mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Phương Nhu, nháy cũng không nháy nhìn rất lâu, mới mở miệng hỏi chị ta vấn đề mình quan tâm nhất vào mấy ngày qua: “Anh trai của tôi là do chị giết sao?” Đầu ngón tay giơ ly rượu đỏ của Phương Nhu run nhẹ lên, tầm mắt rủ xuống, trong nháy mắt đó, giống như có cô đơn nhàn nhạt tràn ngập ra từ trên người của chị ta, chẳng qua đó cũng chỉ là phút chốc, rất nhanh chị ta liền câu môi nở nụ cười lạnh, chậm rãi uống một ngụm rượu đỏ, gật đầu, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng giống như bàn luận thời tiết, nói: “Đúng vậy, Tống Thừa là tôi giết.” Ngữ khí nhẹ nhàng như vậy của chị ta, giống như một con dao sắc bén, đâm thật sâu vào trái tim Tống Thanh Xuân, khiến cho từ khi Phương Nhu đi vào, âm điệu vẫn luôn rất bình tĩnh của Tống Thanh Xuân đều đã dao động lên: “Vì sao chị lại muốn giết anh ấy, anh ấy đối với chị rất tốt, chị cũng không phải là không biết, chị...” Phẫn nộ khiến cho lời nói của Tống Thanh Xuân nói đến phân nửa, liền dừng lại. Phương Nhu ngược lại giống như là hoàn toàn không có cảm nhận được phẫn nộ của cô, vừa tiếp tục thong thả uống rượu, còn vừa dùng âm điệu cười tít mắt, đứng ở chỗ đó, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói Tống Thừa là bị chị ta hại chết như thế nào: “... Nói thật cho cô biết, từ ngày đầu tiên tôi quen biết Tống Thừa, liền không nghĩ tới muốn sống tốt với anh ta, tôi tính toán mọi cách tiếp cận anh ta, làm bạn gái anh ta, lại làm vợ anh ta, chẳng qua chính là vì vào cửa lớn nhà họ Tống các người, đương nhiên, càng chỉ là, muốn mạng Tống Thừa...” Tống Thanh Xuân tức đến thân thể đều run rẩy lên, cô nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển mấy hơi, mới miễn cưỡng mắng một câu: “Phương Nhu, chị... quả thực không phải người!” “Giết Tống Thừa, liền nói không phải người ư?” Phương Nhu cúi đầu, nở nụ cười ha ha, chị ta giống như là nói chuyện cười, ngữ điệu thanh thúy tiếp tục nói: “... Vậy tôi còn giết Đường Noãn thì sao? Cô có biết không, trước khi Đường Noãn chết, tới tìm tôi, là muốn giúp cô lấy được chứng cứ phạm tội giết người của tôi đấy, chỉ tiếc...”