Editor: May Không biết tên ăn xin là bị Tống Thanh Xuân đột nhiên chạy qua hỏi mình có xinh đẹp không dọa đến, hay là bởi vì cô thật rất xinh đẹp khiến anh ta nhìn đến ngây ngốc, tóm lại, sau khi anh ta mượn đèn đường mờ vàng, ánh mắt trợn ngược nhìn chăm chú cô gái trước mặt thật lâu, cũng không có phản ứng. Tuy rằng Tống Thanh Xuân ngồi xổm ở trước mặt tên ăn xin, nhưng lực chú ý lại luôn đặt ở trên người Tô Chi Niệm, thẳng đến khi cô nhìn thấy anh đứng lên, đi tới đối diện, đáy lòng mới hơi ổn định một chút, sau đó tiếp tục mặt mày cong cong cười với tên ăn xin, nghiêng đầu, lại hỏi một lần: “Anh cảm thấy tôi đẹp mắt không?” Tên ăn xin cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, sững sờ khẽ gật đầu với cô, mở miệng lời nói có chút nói lắp: “Đẹp, đẹp mắt.” “Vậy anh có thích diện mạo của tôi không?” Tống Thanh Xuân mềm mại mở miệng, lại hỏi. “Thích, thích.” Tên ăn xin đáp lời Tống Thanh Xuân xong, mặt lặng yên không một tiếng động đỏ lên, có chút thẹn thùng hơi cúi đầu. Tô Chi Niệm nghe được rành mạch rõ ràng đối thoại của bọn họ, bước chân nhịn không được tăng nhanh hơn. “Tôi tên Tống Thanh Xuân, anh tên gì?” Tống Thanh Xuân dùng dư quang khóe mắt, rõ ràng bắt giữ được bước chân nhanh chóng của Tô Chi Niệm, tâm tình trở nên càng vui mừng, hai tay chống cằm, tiếp tục tán gẫu với tên ăn xin. “Tôi, tôi, tôi...” Tên ăn xin liên tục “Tôi” nhiều tiếng, trên mặt liền hiện ra một chút tự ti, rất nhỏ giọng nói: “Tôi... Tôi không có tên tuổi, bọn họ đều gọi tôi là Nhị Đản.” Vẻ mặt Tống Thanh Xuân sửng sốt, đối với cái tên “Nhị Đản” này, có chút khó mà mở miệng, cảm thấy quá không tôn trọng người, ngẫm nghĩ, do đó liền mở miệng nói: “Vậy tôi gọi anh là nhị ca được không?” Còn nhị ca? Tốc độ bước đi của Tô Chi Niệm, đã có thể so với tốc độ chạy chậm. Tên ăn xin bị một tiếng “Nhị ca” này của Tống Thanh Xuân gọi đến có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, cười hắc hắc ngây ngô hai tiếng. Tống Thanh Xuân ngồi xổm ở trước mặt tên ăn xin, trầm mặc một lát, thẳng đến khi nghe đến tiếng bước chân của Tô Chi Niệm, mới lại mở miệng: “Nhị ca, anh cảm thấy tôi xinh đẹp, anh cũng thích diện mạo của tôi, vậy nếu như tôi nói với anh, chúng ta kết hôn đi, anh bằng lòng sao?” Bước chân của Tô Chi Niệm, bỗng dưng dừng ở phía sau cách chỗ Tống Thanh Xuân ngồi xổm khoảng năm mét. Chúng ta kết hôn đi? Cô lại có thể tùy tiện tìm một tên ăn xin ở trên đường cái, nói muốn kết hôn, cô đây là đang giận dỗi với anh sao? Tên ăn xin nghiễm nhiên là không nghĩ tới, chính mình ăn mày cả đời, từng nhận đồ ăn, từng nhận tiền tài, lần đầu tiên nhận được bà xã... Anh ta giống như đần độn, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân ngây ngốc. Tô Chi Niệm anh dừng lại là ý tứ gì? Chẳng lẽ cô dùng phương thức tùy tiện tìm một người gả ra ngoài, lại không thể bức anh động sao? Đáy lòng Tống Thanh Xuân hơi trầm xuống, trên mặt vẫn là loại vẻ mặt ôn nhu mềm mại kia, thấp giọng dịu dàng nói với tên ăn xin: “Tôi là thiên kim xí nghiệp Tống thị, anh trai tôi là CEO xí nghiệp Tô thị, nói tới có lẽ còn chưa có người biết, anh trai tôi đối với tôi rất tốt, anh ta cho tôi tám căn hộ làm đồ cưới, toàn bộ đều là khu vực tốt nhất thành Bắc Kinh...” Sao anh có thể nghe không hiểu, trong lời nói này của cô tràn ngập trào phúng... Tô Chi Niệm đứng ở chỗ không xa, ngữ điệu lạnh lẽo rét buốt, bỗng dưng mở miệng: “Tống Thanh Xuân, đừng hồ nháo, trở lại cho anh!” Tống Thanh Xuân giống như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của Tô Chi Niệm, vẫn âm điệu ôn ôn nói với tên ăn xin: “À, anh trai tôi ngược lại cho tôi ba mươi phần trăm cổ phần xí nghiệp Tô thị, chỉ cần anh chịu cưới tôi, những tiền này liền sẽ biến thành chúng ta cùng sở hữu, đến lúc đó, anh không cần xin ăn nữa, anh bằng lòng không?”