Editor: May Cơm tối, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân ăn đồ nướng ngoài trời bên bờ biển. Ngồi ở một bàn bên cạnh Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm là một đôi tình nhân xấp xỉ tuổi với bọn họ, từ trong đối thoại tán gẫu của bọn họ, Tống Thanh Xuân biết, bọn họ yêu nhau sáu năm, từng tới Hải Nam mười mấy lần, mà lần này là tới đây chụp hình cưới, bọn họ đặt ngày kết hôn vào ngày 14 tháng 3 lễ tình nhân trắng. Hai người thoạt nhìn rất ân ái, người đàn ông cầm lấy IPAD đọc những suy nghĩ tốt đẹp trong đại học lúc đầu của bọn: “Có được một ngôi nhà, không cần đặc biệt lớn, nhưng có thể che gió che mưa là được.” Cô gái ngồi đối diện người đàn ông, cười tít mắt gật đầu, nói: “Tốt đẹp này, tháng trước chúng ta đã thực hiện được, có thể gạch bỏ.” Người đàn ông dựa theo phân phó của cô gái, tay đang gõ vài cái trên màn hình IPAD, sau đó tiếp tục đọc xuống bên dưới: “Mua một chiếc xe, không cần đặc biệt đắt tiền, có thể thay đi bộ là được.” “Cái này đã thực hiện vào năm ngoái, cũng có thể gạch bỏ...” Người đàn ông đọc rất nhiều, đại đa số đều là những suy nghĩ tốt đẹp trước kia của bọn họ, lúc này đều đã thành thật, chỉ còn lại mấy cái không nhiều: “Nuôi một con Alaska.” “Sinh một đứa bé.” “Cùng du lịch vòng quanh thế giới.” ... Những suy nghĩ tốt đẹp của bọn họ, thật rất đơn giản rất phổ thông, là mộng tưởng có thể thực hiện được của bất kỳ tình nhân nào trên thế giới. Nhưng mà, mộng tưởng đơn giản thuần túy như vậy, chỉ cần mỗi người nỗ lực đều có thể thực hiện, chỉ là đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại là một mộng đẹp mãi mãi cũng thể chạm tới. Thật ra Tống Thanh Xuân thật rất không muốn nghe đối thoại của đôi tình nhân bên cạnh, cô thật rất muốn cao hứng phấn khởi, vui vui vẻ vẻ đi xong quãng thời gian hẹn họ của bọn họ với Tô Chi Niệm, chỉ là một bàn tình nhân bên cạnh nói chuyện hơi lớn tiếng, khiến cho cô hoàn toàn trốn không thoát, đến cuối cùng, âm thanh đối thoại của cô và Tô Chi Niệm đều bắt đầu phát run, khóe môi luôn bảo trì nâng lên, đều bắt đầu rũ xuống. Tô Chi Niệm như có như không thở dài một hơi, đưa ra tay, rút đi que tre trong lòng bàn tay cô, kéo tay cô, đứng lên. Anh gọi người phục vụ tính tiền, mang cô rời khỏi quán nướng ngoài trời. Biệt thự ở trước mặt quán nướng ngoài trời, Tô Chi Niệm lại chỉ chỉ phía sau: “Đi tản bộ?” Bờ bãi cát này, lúc buổi chiều, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đã đi qua một lần, nhưng sau khi cô nghe được đề nghị của anh, vẫn là cười gật gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Được thôi.” Tô Chi Niệm nắm chặt tay cô, dắt cô, chậm rãi giẫm bãi cát, đi về phía trước. Cứ cách mười mét, Tống Thanh Xuân liền sẽ nhìn thấy một đôi tình nhân ngồi ở trên bãi biển, hoặc là đôi tình nhân đứng ôm ấp, hôn môi. Không khí lãng mạn như vậy, khiến cho gió biển từ từ thổi tới, cũng nhiễm lên một chút màu sắc ngọt ngào. Có lẽ là chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cả người Tống Thanh Xuân dán về phía cánh tay Tô Chi Niệm càng chặt hơn một chút, cô và anh vừa chậm rãi đi, vừa lại nghĩ tới đối thoại của đôi tình nhân bên cạnh lúc ăn đồ nướng, cô biết chính mình là đang ý nghĩ viển vông, nhưng cô vẫn là ý nghĩ viển vông mở miệng với Tô Chi Niệm: “Tô Chi Niệm, nếu như có một ngày, chúng ta kết hôn được, chúng ta đi chụp hình cưới ở đâu?” Tay Tô Chi Niệm nắm Tống Thanh Xuân đột nhiên run lên một cái, anh từ trong đáy lòng cô, biết cô là đang mơ mộng hão huyền, nhưng anh vẫn rất phối hợp theo cô làm một mơ mộng ban ngày này: “Em muốn đi nơi nào? Rome cổ? Paris? Aegean Sea?”