Editor: May Hóa ra, có lúc, bỏ lỡ một cái, liền thật bỏ lỡ, bỏ lỡ cả đời. - Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân không có trở về thành phố, trực tiếp vòng ra đường cao tốc vành đai ngoài, đi sân bay, hai tiếng sau, bọn họ leo lên máy bay đến Cáp Nhĩ Tân. Bay dài đến ba tiếng, lúc máy bay hạ xuống đất, đêm đã khuya, trước khi đăng ký, Tô Chi Niệm liền đã đặt xe xong. Lúc hai người đi ra từ sân bay, xe đã đang chờ đợi. Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi khách sạn trước giải quyết thủ tục vào ở, Tô Chi Niệm thuê là một căn hộ, trong phòng có hai phòng ngủ, anh và Tống Thanh Xuân mỗi người một gian. Để hành lý xuống, Tô Chi Niệm mang theo Tống Thanh Xuân đi ăn cơm tối, sau khi trở về, hai người tự tắm rửa, trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, chỉ mới bảy giờ, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm liền ăn ý tỉnh lại, dùng bữa sáng ở trong phòng ăn khách sạn, sau đó liền đi đảo Thái Dương giống như đất nước của tuyết. Ba giờ chiều, hai người trờ về đường phố trung tâm, trên đường phố có rất nhiều tình nhân mỗi người cầm một que kem, tay trong tay rời đi. Lúc đi qua một cửa hàng, Tô Chi Niệm ngừng lại, cũng đi mua hai que kem. Lúc chạng vạng, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cùng đi quảng trường Sophia, nghe nói là một giáo đường đẹp nhất Trung Quốc, cô và Tô Chi Niệm còn cùng chung cho chim bồ câu trắng cất cánh một lần. Buổi tối, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi đại thế giới băng tuyết, thấy một màn băng thành đẹp nhất. Trở lại khách sạn, mười một giờ đêm khuya, cả ngày du ngoạn, khiến cho Tống Thanh Xuân mệt mỏi sức cùng lực kiệt, cô ngâm tắm nước nóng một cái, liền trèo lên giường vào mộng rất sớm. Sáng sớm thứ ba, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm liền rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, đi cốc Hoàng Sơn tình nhân. Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm không có ngồi xe cáp, bọn họ là leo lên, nửa đường còn gặp gỡ một đôi vợ chồng tóc đã hoàn toàn bạc trắng. Sau đó vào ngày thứ năm, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm bay đi Vân Nam, du ngoạn suối Hồ Điệp. Sau khi trở về từ suối Hồ Điệp, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi Lệ Giang, anh và cô đi dạo tất cả tiệm nhỏ của Lệ Giang, sau đó dưới tình huống Tô Chi Niệm bỏ tiền, Tống Thanh Xuân dùng giá tiền xa xỉ mua một vòng bạc giả. Bởi vì trước đó không nghĩ muốn tới Lệ Giang, khách sạn là đến lúc mới đặt, chỉ có một gian phòng cuối cùng, buổi tối, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cùng ngủ một chỗ. Phòng ốc khách sạn, đại đa số đều là chất gỗ, hiệu quả cách âm không tốt, cái này được gọi là trấn nhỏ diễm ngộ nhiều nhất, ban đêm có thể nghe thấy rất nhiều tiếng vang ái muội lộn xộn lung tung, nhưng anh và cô ở trong tiếng vang như thế, từ đầu đến cuối đều rất quy củ rất an tĩnh. Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm chỉ ở lại Lệ Giang nửa ngày một đêm, liền đi Châu Hải. Châu Hải là một lựa chọn nghỉ phép rất tốt, nhưng thời gian của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm có hạn, bọn họ chỉ đi “Đường tình nhân”. Con đường dọc theo bờ biển kia rất dài, đi từ giữa trưa ăn cơm đến chạng vạng, đều không có đi đến đoạn cuối. Mấy ngày nay du lịch không gián đoạn chút nào, gần như cạn kiệt tất cả thể lực của Tống Thanh Xuân, một khoảng cách cuối cùng, là Tô Chi Niệm cõng Tống Thanh Xuân đi. Bước chân Tô Chi Niệm đi rất thong thả, Tống Thanh Xuân ghé vào trên lưng anh, nghe gió biển mằn mặn, tán gẫu câu có câu không với anh. Lúc đi ngang qua một cửa hàng, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên im lặng, sau đó có chút tiếc nuối nói: “Em ở trên mạng nhìn thấy cửa tiệm kia rất nhiều lần, nghe nói làm bánh ngọt ăn rất ngon, thật tiếc, hôm nay lại không có mở cửa.”