Editor: May Mà Tô Chi Niệm dưới lầu, sau khi trầm mặc thật lâu, rất yên tĩnh lãnh đạm mở miệng nói: “Được, con đi.” “Con sẽ mau chóng xử lý xong chuyện của công ty, sau đó rời đi.” Tô Chi Niệm không có bất kỳ phản kháng nào đáp lời, khiến cho mẹ Tô bỗng nhiên liền khóc ra tiếng: “A Niệm, thực xin lỗi, đều là lỗi của mẹ... Nhưng mà, A Niệm, mẹ không thể không làm như vậy, cũng giống như lúc trước, sau khi mẹ biết con thích Thanh Xuân, trước tiên liền để cho Thanh Xuân rời khỏi bệnh viện...” “Con là con trai của mẹ, mẹ hiểu rõ con, mẹ nhìn ra được, sau khi không còn Thanh Xuân, tuy rằng con nên uống thuốc thì uống thuốc, nên ăn cơm thì ăn cơm, nhưng con không vui vẻ, mẹ thấy con không vui vẻ, mẹ cũng khổ sở, nhưng mẹ thật không có biện pháp...” “... Bởi vì con không thể ở cùng một chỗ với Thanh Xuân, con không thể yêu thích Thanh Xuân, trên thế giới này, con có thể thích có thể ở cùng một chỗ với bất kỳ cô gái nào, nhưng con chỉ riêng không thể ở cùng một chỗ với con gái bác Tống của con...” Tô Chi Niệm rút khăn giấy, đưa tới trước mặt mẹ, anh động môi, muốn khuyên bà đừng khóc, lời nói đến bờ môi, cuối cùng lại bị anh đổi thành: “Con biết rồi...” Mẹ Tô nhận lấy khăn giấy, vừa định lau nước mắt, vào lúc nghe được ba chữ kia của Tô Chi Niệm, bỗng nhiên sững sờ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía anh. Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trên mặt tuấn mỹ phi phàm, có bi thương dày đặc tràn ngập lên, lông mi dài của anh nhẹ chớp một cái, lời nói ra từ trong miệng, ngữ khí rất nhẹ rất nhạt, không giống là nói với mẹ, ngược lại giống như là đang nói cho chính mình nghe: “... Con biết... con không thể ở cùng một chỗ với cô ấy... Cho nên...” Tô Chi Niệm bỗng nhiên ngừng lại, tay anh đặt trên ghế sô pha chậm rãi nắm thành quả đấm. Cho nên... Sáu năm trước, anh cưỡng ép ngủ với cô, lại không có phụ trách với cô. Cho nên... Sáu năm sau, cô thổ lộ với anh, anh nhịn đau cự tuyệt cô. Cho nên... Sau khi anh say rượu sai sót ngẫu nhiên lại ngủ chung với cô, anh có thể cho cô chỉ là một hộp thuốc tránh thai. Cho nên... Khi cô lấy hết dũng khí, dũng cảm đi tới công ty anh tìm anh đối chất, anh lựa chọn thủ đoạn tàn nhẫn như vậy tổn thương cô. Cho nên... Đêm đó anh biết rõ cô muốn đi, lại không hề nói gì, tùy ý cô rời đi... Cho nên, rất nhiều cho nên... Mẹ Tô bị lời nói của Tô Chi Niệm, nói đến nước mắt đều ngừng chảy, ánh mắt của bà trở nên hơi kích động, giống như là sợ hãi chuyện gì, bà phí nhiều sức lực, mới run rẩy môi, mở miệng hỏi: “A Niệm, con nói con biết?” “Vâng.” Tô Chi Niệm gật đầu. Động tác của anh rất nhẹ, nhưng rơi ở trong mắt mẹ Tô, lại rất nặng, tay bà run lên, ngữ khí cũng trở nên hơi phát run theo: “Con biết cái gì?” “Con đã biết những gì?” Tô Chi Niệm cúi khép mí mắt: “Con biết tất cả mọi chuyện.” “Biết tất cả mọi chuyện?” Mẹ Tô thì thào lặp lại lời nói này một lần, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tô Chi Niệm trở nên hơi hỗn loạn: “A Niệm, lời nói này là có ý gì? Chẳng lẽ con biết, con biết bác Tống là, là, là...” Mẹ Tô liên tục nói nhiều chữ “Là”, nhưng đều không thể nói ra lời nói tiếp theo đã đến bờ môi. Tô Chi Niệm mấp máy khóe môi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ trở nên hơi mờ mịt, anh giống như là đang nói chuyện của người khác, vẫn là loại ngữ điệu bình đạm không có bất kỳ tình cảm gì kia, nói bổ sung hoàn tất câu nói của mẹ Tô: “... Là cha của con sao?”