Editor: May Tô Chi Niệm đến đứng cũng không vững, càng huống chi cất bước đi bộ, anh bỏ ra rất nhiều sức lực, thật vất vả chuyển dời được một khoảng cách từ bên giường, lại bởi vì không có giữ vững được thăng bằng, thân thể ngã qua một bên, may mà anh đúng lúc bắt lấy một bên tủ đầu giường, miễn cưỡng ổn định. Anh nhịn đau đớn trên chân, đỡ từ tủ đầu giường đến vách tường, chậm rãi dời về phía cửa. Chẳng qua chỉ dời hai mét, Tô Chi Niệm đã đau đến toàn thân phát run, sắc mặt tái nhợt, trên trán che kín một tầng mồ hôi. Khi Tô Chi Niệm đi đến cửa phòng bệnh, khí lực cả người đã tiêu hao sạch sẽ, ngay cả hô hấp cũng trở nên hơi khó khăn. Tô Chi Niệm kéo cửa phòng bệnh ra, giẫm một bước ra bên ngoài, có y tá nhìn thấy anh, lập tức kinh ngạc vọt tới: “Tô tiên sinh, sao ngài lại xuống giường? Vết thương trên chân ngài còn không lành.” Tô Chi Niệm mím môi không có huyết sắc, không lên tiếng, di chuyển từng tấc đến cửa sổ đối diện. Y tá nhìn không được, đưa ra tay, dìu đỡ anh một chút. Tô Chi Niệm luôn không thích phụ nữ chạm vào mình, lần này không có cự tuyệt, chỉ là chờ đến khi anh thật vất vả đi đến trước cửa sổ, xe taxi Tống Thanh Xuân đón đã chậm rãi rời đi. Tô Chi Niệm mặc cho y tá khuyên thế nào, đứng ở trong hành lang, nhưng lại không nhúc nhích chút nào. Mãi cho đến cuối cùng thân thể anh không chịu nổi, té xỉu trên đất, mới được người nâng trở về trong phòng bệnh. Trưa hôm đó, Tô Chi Niệm liền sốt cao lên, sốt đến tất cả bác sĩ của bệnh viện dùng hết phương pháp hạ sốt, cũng không có tác dụng. Duy trì ba ngày ba đêm, cơn sốt của Tô Chi Niệm mới chậm rãi giảm bớt. - Tống Thanh Xuân đi rồi, tới một chăm sóc mới, y tá luôn coi Tống Thanh Xuân như bạn gái của Tô Chi Niệm có chút hơi kinh ngạc, nhưng mà Tô Chi Niệm - thân là đương sự, lại bình tĩnh giống như không có chuyện gì phát sinh, thậm chí, so với lúc Tống Thanh Xuân ở đây, tính khí anh càng tốt hơn, cũng càng dễ dàng chiếu cố hơn. Lúc Tống Thanh Xuân ở đây, y tá bởi vì phải thường xuyên đi vào truyền dịch đo huyết áp cho Tô Chi Niệm, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy được cảnh tượng Tống Thanh Xuân dỗ Tô Chi Niệm uống thuốc, uống nước ép trái cây, ăn cơm thuốc. Lúc đó cô còn nghĩ, CEO xí nghiệp Tô thị này, thoạt nhìn lạnh lùng khó tiếp xúc, nhưng trên thực tế lại là một đứa bé khó dỗ. Nhưng sau khi Tống Thanh Xuân rời đi, y tá lại chưa từng nhìn thấy Tô Chi Niệm nói không ăn cái này, không ăn cái đó, có lúc cô đều cảm thấy cơm ở phòng ăn bệnh viện khó mà nuốt xuống, nhưng anh lại có thể ăn say sưa ngon lành. Mỗi một ngày trôi qua, thân thể Tô Chi Niệm khôi phục cũng càng ngày càng tốt, anh chậm rãi có thể xuống giường đi bộ, sau đó công việc của anh cũng trở nên càng ngày càng nhiều, trong phòng bệnh bắt đầu xuất hiện một vài thương nhân áo mũ chỉnh tề, nhưng y tá luôn buồn bực, Tống Thanh Xuân lại luôn chưa từng xuất hiện. Sau đó, có một lần y tá đo xong huyết áp cho Tô Chi Niệm, lúc này trong phòng chỉ có hai người cô và Tô Chi Niệm, cô thấy Tô Chi Niệm dùng một tay đánh chữ ở trên bàn phím, nhịn không được hiếu kỳ hỏi một câu: “Tô tiên sinh, gần đây Tống tiểu thư rất bận à? Sao lại không tới?” Động tác gõ đánh máy của Tô Chi Niệm hơi hơi dừng lại một chút, sau đó mặt mày lãnh đạm tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính bận rộn, ngữ khí rất mỏng lạnh “ừ” một tiếng, trả lời một câu: “Có lẽ vậy.” Cô ấy bận hay không, anh thật không biết, sau ngày cô ấy đi, đừng nói là gặp mặt, ngay cả âm thanh của cô, anh cũng không nghe thấy được nữa.