Editor: May Tô Chi Niệm là nghe đối thoại của Tống Thanh Xuân và Tống Mạnh Hoa, tâm có chút ngột ngạt, hiện tại anh thấy cô thuận theo dỗ dành như vậy, tâm dần dần mềm nhũn, anh không khắc chế được quay đầu, nhìn cô một cái. Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến nụ cười của Tô Chi Niệm, lập tức cong khóe môi cười ngọt ngào lên: “Nếu anh không tin em, chờ một lát em liền đi hỏi bác sĩ, nhưng mà buổi tối hôm nay thật không thể đi ra ngoài, trời rất lạnh, gió rất lớn, thân thể anh sẽ chịu không nổi...” Tô Chi Niệm nhẹ nhàng gật đầu một cái, tuy rằng không lên tiếng, nhưng lại khiến cho mặt mày Tống Thanh Xuân trở nên càng ấm áp, cô đưa thìa tới bờ môi của anh, anh chậm rãi mở miệng, nuốt xuống. Phản ứng như thế của Tô Chi Niệm, rơi ở đáy mắt của mẹ Tô, liền kinh hỉ giống như là trúng số. ... Ăn cháo xong, Tống Thanh Xuân đưa chén cho mẹ Tô, bưng ly nước trên bàn lên, cho Tô Chi Niệm súc miệng, sau đó đi nhà vệ sinh, lấy một khăn lông ướt âm ấm ra, lau sạch sẽ mặt và tay anh. Tống Thanh Xuân tận tâm hầu hạ như vậy, khiến cho biểu tình của Tô Chi Niệm chậm rãi trở nên bình thản. Thời gian đã không còn sớm, Tống Thanh Xuân đắp chăn cho Tô Chi Niệm xong, nhẹ giọng nói với anh, cô đi đưa mẹ Tô về khách sạn trước, chờ một lát sẽ trở về. Sau khi Tô Chi Niệm gật đầu, Tống Thanh Xuân mới rời khỏi phòng bệnh với mẹ Tô. Lúc Tống Thanh Xuân quay trở về phòng bệnh, Tô Chi Niệm đã ngủ, nửa thân thể lộ ở bên ngoài, Tống Thanh Xuân nhẹ chân nhẹ tay đi tới phía trước, tắt đèn lớn trong phòng bệnh, mở đèn ngủ mờ nhạt lên, sau đó giúp anh cẩn thận đắp kín chăn lại. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Tống Thanh Xuân nằm ở bên giường, bởi vì thiếu giấc ngủ, dần dần cũng nhập mộng theo. Chẳng qua cô không ngủ say, khi nghe thấy Tô Chi Niệm bởi vì đau đớn phát ra tiếng kêu rên, bỗng chốc liền tỉnh lại, sau đó Tống Thanh Xuân lại nghe thấy một tiếng “Hừ”, là phát ra từ trong cổ họng của Tô Chi Niệm, đè ép đến rất thấp, thậm chí cô cũng có thể cảm giác được tiếng kẽo kẹt anh bởi vì nỗ lực cắn răng chịu đựng đau đớn mà phát ra. Tống Thanh Xuân bất giác liền mở đèn, nhìn thấy sắc mặt Tô Chi Niệm tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, tay nắm chặt đệm chăn, toàn thân không ngừng run rẩy. Tống Thanh Xuân nghĩ đến, hôm nay lúc y tá tới tiêm cho Tô Chi Niệm, nói với cô, sau khi hết thuốc giảm đau, vết thương của Tô Chi Niệm rất có thể sẽ đau đớn lên, cực kỳ khó chịu, có thể chịu đựng thì chịu đựng, đừng ỷ vào tiêm thuốc giảm đau. Tống Thanh Xuân bất giác liền đi sờ trán Tô Chi Niệm, không nóng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, biết không phải bệnh tình xấu đi, mà là đau đớn bởi vì vết thương. Tống Thanh Xuân xông vào nhà vệ sinh, dùng nước ấm làm ướt khăn lông, ra giúp Tô Chi Niệm lau mồ hôi trên trán, cô nhìn thấy anh đau đến thân thể đều cuộn tròn lại, đáy lòng chua xót và đau đớn, nhịn không được mở miệng nói: “Em đi tìm y tá tới đây tiêm cho anh một mũi nhé?” Tống Thanh Xuân còn chưa đứng dậy, Tô Chi Niệm liền nắm lấy cổ tay cô. Tống Thanh Xuân biết anh đây là ý tứ ngăn cản cô, cô chỉ đành thuận theo anh ngồi ở bên giường, mang theo vài phần an ủi nhẹ vỗ bờ vai không có bị thương của anh. Nhưng mà cử động như vậy của cô, hoàn toàn không có chút tác dụng, anh đau đến màu môi đều trở nên trắng bệch, Tống Thanh Xuân đau lòng nước mắt đều rơi xuống dưới, lại mặc kệ nguyện vọng của anh, đưa tay ra liền muốn đi ấn chuông gọi trên vách tường. Cổ tay Tô Chi Niệm đột nhiên dùng sức một cái, kéo cô đến trên giường, bởi vì đau đớn, hô hấp của anh đặc biệt nặng nề dồn dập.