Editor: May “Vào lúc cuối cùng rơi vào trên nệm hơi an toàn, người đàn ông bảo vệ cô gái, bị thương rất nặng, hiện tại hai người đều đã được đưa đi bệnh viện nhân dân cấp cứu.” “Trước mắt, hung thủ đang bị đuổi bắt.” “Tình huống thương vong của người đàn ông và cô gái vẫn chưa xác định được, đang chờ kết quả của bệnh viện.” “Căn cứ điện thoại báo cảnh sát nhận được, thân phận người đàn ông là Tô Chi Niệm - tổng tài của xí nghiệp Tô thị...” Người đàn ông là Tô Chi Niệm, như vậy cô gái khẳng định là Tống Thanh Xuân... Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền xoay người, vội vàng lao ra tòa nhà đài truyền hình TW, lên xe, lái về phía bệnh viện nhân dân. Đồng thời nhìn thấy tin tức này đưa tin không phải chỉ một mình Tần Dĩ Nam, còn có mẹ của Tô Chi Niệm. Có lẽ là do mẹ con liền tâm, bắt đầu từ bữa cơm, mí mắt mẹ Tô vẫn luôn luôn nhảy. Lúc ăn cơm, bà còn nhắc chuyện này với nữ giúp việc, nữ giúp việc cười tít mắt nói, có khi lại là có chuyện tốt rơi xuống. Chuyện tốt rơi xuống? Hiện tại đối với bà mà nói, chuyện tốt nhất, chính là hôn nhân đại sự của con trai bà... Mẹ Tô lạc quan nghĩ dưới đáy lòng, nói không chừng Tô Chi Niệm vẫn thật sự muốn thành với người giấu ở hồi ức của nó. Chỉ là, lạc quan của mẹ Tô duy trì chỉ mười phút, ti vi mở trong phòng ăn liền xuất hiện tin tức Tô Chi Niệm ngã lầu. Lúc đó mẹ Tô, là thật sự bị dọa đến, nhìn chằm chằm màn hình TV, thật lâu sau cũng không có phản ứng, thẳng đến khi nữ giúp việc thất kinh lên tiếng nói: “Phu nhân, phu nhân, hình như là thiếu gia ngã lầu.” Lúc này mẹ Tô mới hoàn hồn, tay run lên, đũa liền rơi mạnh xuống đất, sau đó sắc mặt bà liền tái nhợt, đứng lên, vừa lung lay sắp đổ đi về phía phòng ngủ, vừa phân phó nữ giúp việc gọi điện thoại cho tài xế, muốn đi đến bệnh viện trong thành phố. - Vào lúc Tô Chi Niệm bị nâng lên xe cứu thương, Tống Thanh Xuân tâm lực lao lực quá độ cộng thêm vui buồn quá lớn, cũng hôn mê bất tỉnh theo. Lúc cô tỉnh lại, là bị ác mộng làm thức tỉnh. Cô mơ thấy toàn thân Tô Chi Niệm đều là máu, mặc kệ cô gọi anh, lay động anh như thế nào, anh vẫn là nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích, cô nhiều lần muốn duỗi ngón tay ra đi dò thám hơi thở của anh, nhưng đầu ngón tay nâng lên, đều bị cô không có cốt khí rủ xuống, giãy giụa như vậy nhiều lần, cuối cùng cô cũng đặt tay ở dưới lỗ mũi anh, cô dừng lại rất lâu, đều không có cảm giác được tiếng hít thở của anh, cô kích động sờ tới cổ tay anh, mạch đập an tĩnh, không có chút dấu vết nhảy lên... Toàn thân cô run lên, liền hô lớn một tiếng “Không”, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường. “Tống Tống?” Tần Dĩ Nam canh giữ ở một bên, bị Tống Thanh Xuân luôn an tĩnh ngủ say, đột ngột phát ra tiếng thét dọa cho giật mình một cái. Tống Thanh Xuân nghe được tiếng của Tần Dĩ Nam, trước nhìn anh một cái, sau đó liền thở hổn hển chuyển con ngươi, đánh giá hoàn cảnh chung quanh một vòng. Đập vào mắt, toàn là màu trắng, trên cổ tay cô còn tiêm truyền dịch, giống như ở trong phòng bệnh của bệnh viện, ngoài cửa sổ một màu tối đen, đêm đã khuya. Tần Dĩ Nam sờ sờ đầu Tống Thanh Xuân, phát hiện đã giảm sốt, sau đó liền đi nhấn chuông gọi ở một bên. Tiếng chuông gọi còn chưa dứt, Tống Thanh Xuân đột nhiên liền bắt lấy cổ tay áo của Tần Dĩ Nam, vội vàng mở miệng hỏi: “Tô Chi Niệm đâu?” Vừa hỏi, Tống Thanh Xuân vừa vén chăn lên, nhảy xuống từ trên giường. Tiêm truyền trên cổ tay, bị kéo liền truyền tới một trận đau đớn, có giọt máu tuôn ra. “Tống Tống, em còn đang truyền dịch, trước nằm xuống, đừng động...” Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa bắt lấy bờ vai Tống Thanh Xuân.