Editor: May Theo không khí trong túi màu đen càng ngày càng ít, hô hấp của Tống Thanh Xuân càng lúc càng tốn sức. Thiếu dưỡng khí khiến tâm vốn hỗn loạn của cô, trở nên tuyệt vọng từng chút một, thân thể cô bị vây ở trong túi màu đen, bắt đầu không chịu khống chế phát run lên. Xe rẽ ngoặt một cái, tương đối an tĩnh đi rất nhiều, nhưng con đường bắt đầu không bằng phẳng, xe xóc nảy lợi hại. Tống Thanh Xuân bị lay động đến suýt nữa ói ra, xe ngừng lại, cô nghe thấy âm thanh cửa xe đẩy ra, sau đó chính là cửa xe trước đầu mình được mở ra, theo khí lạnh thổi vào trong xe, Tống Thanh Xuân bị trùm vào trong túi liền bị người kéo xuống xe, sau đó cô người người đó khiêng ở trên vai, bắt đầu đi đường. Bước chân hắn đi rất nhanh, một bước nặng một cước nhẹ, đầu Tống Thanh Xuân hướng xuống, máu chảy ngược, khiến cho cô còn khó chịu khi còn bị lắc lư ở trong xe. Tống Thanh Xuân không biết chính mình bị người này mang tới nơi nào, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh phát ra từ sắt thép va chạm nhau, sau đó cô bị người đó gánh bước hai bước về phía chỗ cao, cũng không biết vào địa phương nào, cô liền bị người đó ném ở trên mặt đất. Phần lưng đánh lên một thứ giống như gậy sắt, Tống Thanh Xuân đau đến hít vào một hơi, sau đó liền nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, liền giống như là đi thang máy, cô bắt đầu không ngừng ổn định tốc độ đi lên trên cao. Nói là thang máy, nhưng lại không giống như là thang máy, càng giống như là một cái thang điện, bởi vì theo độ cao tăng lên, tiếng gió càng lúc càng lớn, thổi đến tay chân người ta lạnh run. Lên cao đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân cảm giác được thứ đang chở mình, ở dưới cơn gió nổi lên, trở nên hơi lay động, giống như là sẽ đứt đoạn vào bất cứ lúc nào. Theo một tiếng “Loảng xoảng “ vang dội, dừng lên cao, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng vang cửa sắt bị đá văng. Người đó xách cô, bước qua một bước dài, sau đó cửa sắt bị đá văng, lại bị dùng sức ném lên, tiếp nối chính là lên cầu thang. Đi chỉ mới năm bậc thềm, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy tiếng gió gầm rú. Người đó xách cô đi tới đi lui, giống như cũng là mệt chết, ngồi ở bên cạnh cô, thở hồng hộc. Không biết trải qua bao lâu, người ngồi ở bên cạnh cô đó, kéo cô xoay một vòng, sau đó miệng túi ở chỗ lòng bàn chân mở ra một chút, có không khí lạnh mãnh liệt, rót vào trong túi từ lòng bàn chân. Sau đó người kia liền vòng đến đầu cô, dùng một cước kéo lấy túi, trực tiếp đổ cô ra khỏi túi giống như đổ rác. Bởi vì thời gian ngốc ở trong tối có chút lâu, ánh mặt trời sáng rỡ bỗng nhiên chiếu vào trong đáy mắt, chói đến mức Tống Thanh Xuân không mở mắt ra được, cô nằm sấp ở trên mặt đất giá lạnh, hòa hoãn một lát, mới nhấc mí mắt lên, nhìn thấy dưới người mình là tuyết thật dầy. Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, nhìn quanh hoàn cảnh chung quanh một vòng, mới phát hiện, chính mình lại có thể đang ở trên sân thượng cao nhất của tòa nhà. Bởi vì hiện tại cô ở giữa sân thượng, chỉ có thể nhìn thấy một ít nhà cao tầng nơi xa. Tống Thanh Xuân còn chưa hiểu rõ đây rốt cuộc là nơi nào, cánh tay liền bỗng nhiên bị người nắm lấy, sau đó cô mới quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất chật vật, râu ria xồm xàm, tóc cũng rất dài, che lại nửa gương mặt, giống như là đẫ rất lâu không tắm rửa, trên cần cổ còn có bùn màu đen, quần áo trên người cũng có vẻ hơi rách tung toé. Người đó nghiễm nhiên là không có ý tứ muốn nhiều lời với cô, một bộ dáng tốc chiến tốc thắng, nắm cánh tay cô, đi đến bên sân thượng.