Editor: May Không biết có phải là lúc Tô Chi Niệm ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp bóng lưng của cô, không xác định có phải là cô không, nên mới gọi tên cô, hay là chính anh cũng nghi hoặc mình có nên mở miệng nói chuyện với cô không, trong ngữ khí của anh, hơi hiện lên một chút nghi ngờ chất vấn. Tống Thanh Xuân theo bản năng liền ngừng bước chân, cô không có xoay người, nhưng lực đạo tay nắm làn váy áo cưới, đang không khống chế được gia tăng lên. Anh gọi cô làm cái gì? Anh và cô không có chút quan hệ nào, không phải sao? Khóe môi Tống Thanh Xuân dùng sức mím một chút, vừa mới chuẩn bị tỏ vẻ không nghe thấy, cất bước rời đi, Tô Chi Niệm đứng ở nơi phía sau không xa, lại mở miệng gọi một tiếng tên cô, sau đó liền sải bước dài đi đến trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô: “Thật là em sao...” Ngữ khí vô tình gặp gỡ của anh khiến cho Tống Thanh Xuân có một lúc không nghĩ ra được nên đáp lại ra sao. Tô Chi Niệm luôn ít nói, nhìn chằm chằm cô trang điểm thành cô dâu xinh đẹp tinh sảo một lát, biết rõ còn cố hỏi lại mở miệng: “Tới chụp hình cưới à?” Tống Thanh Xuân thu liễm biểu tình trên mặt một chút, khẽ gật đầu, ngữ khí rất nhẹ “ừ” một tiếng. Tô Chi Niệm không nói gì, ánh mắt vẫn dừng ở trên người của cô. Lúc anh vừa đến vườn hồng, liền nhìn thấy cô ở nơi xa xa, cô mặc áo cưới vào, xinh đẹp đến khiến cho anh đau lòng, lúc này nhìn gần, càng xinh đẹp kinh hồn động phách. Ngón tay cầm điện thoại di động của Tô Chi Niệm khẽ dùng một chút sức lực, sau đó mới thanh thanh giọng nói, ép buộc chính mình hơi chuyển dời tầm mắt một chút, hỏi một ít vấn đề cũ rích: “Lễ cưới đã chuẩn bị xong rồi à?” “Ừ...” Tống Thanh Xuân tiếp tục “ừ” một tiếng, sau một lát, nói: “... Đã chuẩn bị xong.” “À.” Tầm mắt của Tô Chi Niệm bay về phía cửa sổ thủy tinh bên cạnh, nhìn chằm chằm bãi cỏ khô héo bên ngoài, ánh mắt có chút mơ hồ. Tống Thanh Xuân đứng một lát, thấy anh không có ý tứ nói chuyện, cô càng không có chuyện gì để nói, vừa mới chuẩn bị nói tiếng gặp lại sau, Tô Chi Niệm bỗng nhiên lại mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt giống như là đang lầm bầm lầu bầu: “Kết hôn vào ngày 9 tháng sau?” Tống Thanh Xuân lại gật đầu một cái, lần này cô biểu hiện còn muốn tự nhiên hơn vừa rồi rất nhiều, liền giống như là gặp mặt một người bạn đã không gặp, kéo ra một chút tươi cười nhàn nhạt: “Đúng vậy, anh nhận được thiệp cưới rồi đúng không? Ngày đó, nếu như anh có thời gian, hoan nghênh anh tới.” Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân cười, cũng nở nụ cười theo, giống như cô, cũng là ngữ khí của bạn bè bình thường: “Nhất định.” Lần này Tống Thanh Xuân không có chờ Tô Chi Niệm nói chuyện, trực tiếp mở miệng nói tiếng: “Tôi đi trước.” “Được.” Tô Chi Niệm cứng đờ gật đầu một chút, sau đó tránh thân thể ngăn cản trước mặt Tống Thanh Xuân ra. Tống Thanh Xuân không có chút ý tứ muốn ở lại, kéo váy lên, liền chạy bộ tới phía trước, lúc cô đi qua trước mặt anh, anh đột nhiên lên tiếng: “À, đúng rồi...” Tống Thanh Xuân không lên tiếng, chỉ là quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm. Tô Chi Niệm cũng không dám đối diện với khóe mắt của cô, rủ lông mi, lấy điện thoại di động ra, sau đó ở trước mặt cô, gửi một dãy số đến trên điện thoại của cô, rồi mới rủ lông mi, ngữ khí lãnh đạm mở miệng giải thích: “Hai ngày trước, lúc ăn cơm với mẹ, bà ấy nói các người liên hệ Tony làm áo cưới theo yêu cầu, đúng lúc tôi và anh ta cùng quen một người bạn, đã nói chuyện với anh ta, số điện thoại đã gửi đến trong điện thoại di động của em, em trực tiếp đi liên hệ với anh ta là được.”