Editor: May Thiệp mời chia thành bốn nhóm người viết. Tống Thanh Xuân, Tần Dĩ Nam, Tống Mạnh Hoa, cha Tần mẹ Tần. Cách lễ cưới còn có một tháng rưỡi, nhưng sau khi Tống Mạnh Hoa viết thiệp mời xong, khẩn cấp vội vã muốn chia sẻ vui sướng với người mình mời, cho nên liền bảo chú Chương trước tiên, chuyển phát nhanh toàn bộ thiếp mời mình viết ra ngoài. - Tô Chi Niệm ra nước ngoài một chuyến. Ngốc ở nước Mỹ gần một tuần, mới bay trở về Bắc Kinh. Tô Chi Niệm là đi công tác một mình, Trình Thanh Thông biết hành trình của anh, trước tới sân bay đón anh. Lúc tới, còn mang theo một xấp văn kiện khẩn cấp, để phòng ngừa nếu như anh về nhà nghỉ ngơi, liền thuận thế đưa anh về biệt thự. Hôm nay cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đường từ sân bay trở về trong thành phố kẹt xe rất lợi hại. Tô Chi Niệm bay đường dài, thật rất mệt mỏi, nhưng lại không có chút xíu suy nghĩ muốn nghỉ ngơi, đầu óc sinh động và phấn khởi, cho nên vào lúc xe ngừng lại bất động, Tô Chi Niệm dứt khoát liền cầm những văn kiện Trình Thanh Thông mang tới lên, lật xem ký chữ lên. Qua khoảng một tiếng đồng hồ, con đường trở nên thông suốt, Tô Chi Niệm đặt văn kiện xuống, xoa xoa đôi mắt có chút phiếm đau vì nhìn chằm chằm văn kiện trong thời gian dài, sau đó liền dựa vào ở trên lưng xe, nhắm mắt dưỡng thần. Vào lúc xe sắp chạy lên Nhị Hoàn, Trình Thanh Thông lên tiếng hỏi: “Tô tổng, về công ty, vẫn là nhà?” Bay hơn mười lăm tiếng, hơn mười lăm tiếng không có tắm rửa, Tô Chi Niệm thích sạch sẽ thành bệnh, vào lúc nghe được câu này gần như là không hề dừng lại một chút nào buột miệng nói ra: “Nhà.” Bởi vì sắc trời còn sớm, tình hình giao thông trong thành phố đặc biệt tốt, rất nhanh liền đến Vĩnh Huy Hoa Uyển, lúc đầu xe quẹo vào cửa tiểu khu, bảo vệ bỗng nhiên đưa tay ra, gọi xe ngừng lại. Trình Thanh Thông rơi cửa sổ xe xuống, bảo vệ lập tức chạy lên trước, hỏi: “Tô tiên sinh ở trên xe sao?” Trình Thanh Thông gật đầu, còn chưa hỏi chuyện gì, bảo vệ liền chạy về phòng trực ban lần nữa, lấy một phong thư chuyển phát nhanh Thuận Phong từ bên trong ra, sau đó tiến dần đến cửa sổ xe: “Đây là chuyển phát nhanh của Tô tiên sinh, đã đặt ở nơi này nhiều ngày rồi.” “Cám ơn.” Trình Thanh Thông nhận lấy, mỉm cười cảm ơn. Bảo vệ là chàng trai trẻ tuổi, nhìn thấy Trình Thanh Thông cười, mặt hơi hồng một chút, sau đó lui về sau, thuận thế ấn điều khiển từ xa, cũng mở cửa ra. Xe khởi động lần nữa, Trình Thanh Thông không đợi xe lái vào biệt thự Tô Chi Niệm ở, liền xoay người, đưa chuyển phát nhanh về phía Tô Chi Niệm: “Tô tổng, chuyển phát nhanh.” Tô Chi Niệm nhẹ “ừ” một tiếng, không quá để ý đưa tay ra nhận lấy, sau đó liền thuận tay bỏ vào trong đống văn kiện. Xe xuyên qua biệt thự trùng trùng, vững vàng ngừng ở cửa biệt thự của Tô Chi Niệm. Anh không đợi tài xế xuống mở cửa xe, liền tự mình xuống xe, sau đó chỉnh sửa lung tung văn kiện phía sau một chút, ôm vào trong ngực, vào phòng. Tô Chi Niệm thuận tay ném văn kiện ở trên giường của phòng ngủ, liền vừa cởi cúc quần áo, vừa vào phòng tắm. Ngâm tắm nước nóng một chút, cảm giác mỏi mệt của Tô Chi Niệm bị đuổi tản đi rất nhiều, anh tìm một thân quần áo thoải mái ở nhà mặc vào, cầm lấy khăn lông, vừa lau tóc giọt nước, vừa đi ra từ trong phòng thay đồ. Lúc anh đi qua mép giường, giống như là nghĩ đến cái gì, lấy chuyển phát nhanh bảo vệ đưa cho lên. Lúc anh nhìn thấy tên người gửi bưu kiện, mi tâm hơi hơi nhăn lại. Tống Mạnh Hoa... Sao ông bỗng nhiên gửi một phần chuyển phát nhanh cho anh? Tô Chi Niệm vừa nghĩ, vừa xé từ chỗ góc phong thư, sau đó có một cái thiệp màu đỏ, nhẹ nhàng trượt ra từ bên trong.