Editor: May Tối hôm qua, lúc Tống Thanh Xuân nghe được những lời Tống Mạnh Hoa nói với chú Chương, cô đau lòng vì thương tiếc của Tống Mạnh Hoa, nhưng không nghĩ muốn hoàn thành nguyện vọng của ông. Hôm nay sau khi cô té xỉu tỉnh lại, lúc hỏi Tần Dĩ Nam là ai gọi điện thoại cho anh, thật ra là cô đang ôm một tia hy vọng, là do Tô Chi Niệm chính mắt thấy cô té ngã trên đất liên lạc. Biết rõ chân tướng bày ra ở trước mặt của cô, cô mới biết, anh tổn thương cô sâu đậm như vậy, nhưng còn muốn tuyệt tình lạnh bạc hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô không phải không khổ sở, nhưng càng nhiều hơn là tỉnh táo. Sau khi cô sốt cao, khoảnh khắc nghe được chân tướng kia, trở nên đặc biệt, đặc biệt tỉnh táo. Cuối cùng cô cũng xem hiểu chân tướng sự tình, anh đối với cô là không có chút tình cảm nào, dù trước đây có, đó cũng chỉ là cho bóng dáng cô gái khác lộ ra từ trên người của cô. Lúc Tần Dĩ Nam đang rửa chén, một mình cô yên tĩnh nghĩ rất nhiều rất nhiều. Cô đã không có được mình muốn, cô không thể lại cô phụ tình thân ấm áp nhất của cô. Cô là nhớ thương mà Tống Mạnh Hoa không bỏ xuống được nhất ở trên thế giới này, cô thật không muốn để cho ông rời đi, nhưng sống chết do trời định, cô không thể khống chế, nhưng cô phải làm một đứa con gái hiếu thuận, để cho ông an tâm ra đi... Thậm chí, từ nhỏ đến lớn cô vẫn không làm cho ông bớt lo, nên phải dùng hết khí lực toàn thân, khiến cho ông vui vẻ. Cô biết chính mình kết hôn vì tình thân là hành vi rất hèn hạ, nhưng cô không có thời gian để lo nhiều như vậy. Thời gian Tống Mạnh Hoa còn lại ở trên thế giới này quá ngắn, ngắn đến mức cô không có cơ hội đi quên mất Tô Chi Niệm, gặp gỡ một người khác lần nữa, sau đó sinh ra nhớ thương kết hôn với anh... Cô cũng biết, cách làm như thế của anh, đối với Tần Dĩ Nam là không công bằng, anh không có nghĩa vụ tiêu phí hôn nhân của mình với cô, anh đại khái có thể tìm một người vợ xinh đẹp hiền lành, nói một trận yêu đương oanh oanh liệt liệt, sau đó tại tiến vào cung điện hôn nhân. Nhưng mà, Tần Dĩ Nam ngay trước mắt cô, là người cô có thể nghĩ đến, lựa chọn duy nhất. Càng huống chi, ở trong nhận thức của Tống Mạnh Hoa, ông luôn cho rằng Tần Dĩ Nam là bạn trai của cô... Tống Thanh Xuân không biết Tần Dĩ Nam trầm mặc lâu như vậy, là bị tin tức đột ngột xuất hiện này của cô dọa sợ, hay là đang tự hỏi phải cự tuyệt cô như thế nào. Cô không có gấp gáp đi quấy rầy anh, cô rất kiên nhẫn chờ đợi, bên trong xe an tĩnh khoảng gần mười phút, Tống Thanh Xuân mới nhẹ giọng nói: “Anh Dĩ Nam, nếu như anh cảm thấy khó xử, không việc gì, có thể cự tuyệt em, em có thể thử đi xem mắt...” Lúc Tần Dĩ Nam nghe được câu nói sau cùng của Tống Thanh Xuân, bỗng dưng đau lòng lên. Không phải cô thích Tô Chi Niệm ư? Nhưng cô thích anh ta như vậy, cuối cùng lại muốn kết hôn với người khác, là tổn thương thấu tâm sao? “Anh Dĩ Nam, tuy rằng lời kia là anh nói với em trước, em cũng biết anh là đứng ở góc độ bạn bè nghĩ đến giúp em, nhưng, không có nghĩa là anh nhất định phải giúp em, cho nên...” “Tống Tống...” Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam luôn rất an tĩnh bỗng dưng lên tiếng. Tống Thanh Xuân ngừng lại, mắt nhìn thẳng Tần Dĩ Nam chăm chú. Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm cây ngô đồng đã rơi sạch lá ngoài cửa sổ, cổ họng lên xuống trên dưới hai cái, giống như là làm quyết định sau cùng, quay đầu, đối diện mắt với Tống Thanh Xuân, nói: “... Nếu như lời em vừa mới nói, là sau khi em đã suy nghĩ kỹ càng, đã hoàn toàn làm tốt dự định cuối cùng, thì anh đồng ý.” Giờ đổi thành Tống Thanh Xuân sững sờ. Tần Dĩ Nam dùng giọng nói ôn nhuận nói một lần nữa: “Anh đồng ý, chúng ta kết hôn đi.”