Editor: May Người đàn ông đối diện với việc cô té ngã trên đất, vẻ mặt rất bình thản, thậm chí còn chậm rãi chuyển đi tầm mắt vốn hướng về phía cô. Xe đắt tiền chậm rãi chạy qua tầm mắt của cô, Tống Thanh Xuân không biết có phải chính mình xuất hiện nghe nhầm hay không, cô mơ mơ hồ hồ nghe được một tiếng thắng gấp sắc bén, nhưng chờ đến khi cô dùng hết toàn lực nâng mí mắt đi nhìn phương hướng xe rời đi, xe của Tô Chi Niệm, chẳng những không có bất kỳ dấu vết dừng lại nào, ngược lại bỗng nhiên tăng tốc, chẳng qua thời gian chỉ trong một nháy mắt, liền vượt ra một khoảng lớn. Một trận đau đớn kịch liệt mà lại sắc bén, chớp mắt thổi quét toàn thân cô, khiến cho hô hấp của cô cứng lại, cả người liền hoàn toàn hãm vào trong một mảnh tối đen. - Tống Thanh Xuân không có xuất hiện nghe nhầm. Trình Thanh Thông ngồi ở ghế cạnh tài xế, xuyên qua kính chiếu hậu, lúc nhìn thấy Tống Thanh Xuân mềm nhũn, nghĩ cũng không nghĩ liền buột miệng nói ra một câu: "Tài xế Vương, dừng xe!" Tài xế Vương không rõ nguyên do, bị ngữ điệu nôn nóng của Trình Thanh Thông gọi đến thắng gấp một cái theo bản năng. Trình Thanh Thông bởi vì quán tính, cả người nghiêng tới trước một chút, sau đó liền quay đầu, nói với Tô Chi Niệm: "Tô tổng, Tống tiểu thư té xỉu ở ven đường." Trước đây lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cùng tới xí nghiệp Tô thị đi làm, Tống Thanh Xuân không nhẫn tâm quấy rầy bọn họ làm việc, chính mình đi phòng trà nước pha cà phê, cô ấy từng không dùng quen ấm nước, không cẩn thận làm phỏng chính mình, vào lúc thư ký vội vội vàng vàng chạy vào khu tổng giám đốc nói với Tô Chi Niệm, Tô tổng đang dặn dò cô chuẩn bị tư liệu cuộc họp sau đó, gần như vào khoảnh khắc lời nói của thư ký đó rơi xuống, cả người liền không thấy ở khu tổng giám đốc nữa. Cho nên Trình Thanh Thông hết sức khẳng định cho rằng, chính mình nhắc nhở một câu như vậy, tuyệt đối sẽ làm cho Tô tổng gặp tống tiểu thư vào hôm nay, nhưng luôn không chút hoang mang, giống như như người lạ sẽ kích động xuống xe. Nhưng mà, ngoài dự liệu của Trình Thanh Thông chính là, Tô Chi Niệm ngồi ở chỗ phía sau xe, sau khi nghe được cô nhắc nhở, thần tình lạnh nhạt giống như không có bất kỳ quan hệ gì với anh, chỉ là nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, lãnh đạm lên tiếng phân phó tài xế: "Lái xe." Tài xế nhìn Trình Thanh Thông, lại nhìn Tô Chi Niệm, cuối cùng vẫn là giẫm ga. Theo xe chậm rãi tăng tốc, Trình Thanh Thông có chút không thể tưởng tượng nổi phục hồi tinh thần lại, cô nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm vài lần, động môi, không hề nói gì, chậm rãi xoay người, nhìn về phía trước mặt, nhưng dư quang khóe mắt vẫn nhịn không được liếc nhìn Tống Thanh Xuân từ trong kính chiếu hậu, cô gái giống như đã hôn mê, nằm ở trên mặt đất, cũng không nhúc nhích. Cô động môi, bất giác nghĩ muốn nói thêm câu gì đó với Tô Chi Niệm, nhưng lúc tiếp xúc đến tầm mắt lạnh đến không tưởng tượng nối của Tô Chi Niệm, cuối cùng vẫn cưỡng ép lời nói này xuống đáy lòng. Lúc xe lái khoảng 100 mét, tầm mắt Tô Chi Niệm lại bay về phía kính chiếu hậu, anh thấy đúng lúc có người đi đường đi qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, giống như đang do dự có nên đi lên trước quan tâm một chút không. Tô Chi Niệm nhẹ chau mày lại một chút, liền khống chế ý thức người đó, để anh ta khom người nhặt điện thoại di động của Tống Thanh Xuân lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài... Lúc trên trán nóng bỏng của Tống Thanh Xuân được dán lên một thứ lạnh buốt, có một chút ý thức. Cô mơ mơ hồ hồ cảm giác được, có người cởi mở cổ áo của cô, lộ ra bờ vai của cô, sau đó theo mấy tiếng vang thủy tinh thanh thúy, nơi bả vai của cô chợt lạnh, tiếp nối chính là đau đớn kim tiêm chui vào làn da truyền tới.