Editor: May Hình ảnh giống như dừng lại, qua một lúc lâu, hơi thở Tống Thanh Xuân hỗn loạn, chậm rãi nhấc mí mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Tô Chi Niệm, trầm thấp thì thào lên tiếng hỏi: “Người đó chính là anh, đúng không?” Vào lúc em khổ sở mất mác vô số lần, người gửi tin nhắn an ủi tôi, là anh, đúng không? Lúc em không hiểu ra sao cả bị người truy sát, người ở phía sau yên lặng vảo vệ em, là anh, đúng không? Sau khi Tống Thừa chết, xí nghiệp Tống thị thất bại thảm hại, lúc tất cả mọi người đều hận không thể rời xa em, chỉ còn một người ở bên cạnh em không rời không bỏ đó, là anh, đúng không? Vào lúc tới đây, Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm chọc giận đến không thể lột da anh, khi hỏi xong câu này, bỗng nhiên nước mắt liền rơi xuống. Anh có biết không? Em đã tìm anh bao lâu... Anh có biết không? Tuy rằng giữa chúng ta không có tình cảm, nhưng anh đối với em lại rất quan trọng... Anh còn biết không? Anh đi con đường bóng tối trong con đường ánh sáng của em... Anh càng biết không? Em cao hứng biết bao nhiêu, người em yêu, vẫn luôn đối tốt với em như vậy... Thật ra em có chút hận anh, hận anh từng dùng một chậu nước lạnh giội tắt tràn đầy nhiệt tình của em. Thật ra em có chút oán anh, oán anh không thể cho em cả đời, vì sao còn tới trêu chọc tình cảm của em. Thật ra em cũng có chút trách chính mình, trách chính mình anh đã đối với em như vậy, e, còn không chết tâm với anh được; trách chính mình nhìn thấy anh đối tốt với mình một chút, đáy lòng liền không có tiền đồ, bắt đầu dâng lên hy vọng; trách chính mình ở trước mặt anh, sẽ luôn không có cốt khí như vậy... Em biết em nên giữ lại tự tôn, kiêu ngạo tránh đi... Nhưng mà, sau khi em biết, anh là người từng cứu em, những oán hận với anh, tự tôn cốt khí của em, đều trở nên không quan trọng, không trọng yếu chút nào... Bởi vì không có cái gì, quan trọng hơn anh đẫ kéo em trở về từ quỷ môn quan rất nhiều lần. Nước mắt Tống Thanh Xuân chảy xuôi càng lợi hại, cô chậm rãi buông cánh tay ôm anh ra, chậm rãi đặt ở trên mặt mày anh, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve : “Tô Chi Niệm, anh không thể lừa em, em biết anh không phải bởi vì mắc nợ mới đối tốt với em...” “Anh không cần che giấu, em biết, anh quan tâm em ...” “Nếu không anh luôn đối xử máu lạnh với phụ nữ, sẽ không dung túng em uống say càn quấy ở trong nhà anh một đêm...” “Nếu không anh sẽ không vào lúc thấy em té ngã, lập tức chạy tới, ôm em lên, xử lý vết thương giúp em...” “Càng sẽ không vào lúc nhìn thấy em bị người bắt nạt ở Kim Bích Huy Hoàng, điên cuồng nổi điên đi đòi lại giúp em...” Tuy cô từng yêu mến Tần Dĩ Nam, nhưng đời này của cô, chưa có khát vọng mãnh liệt cùng trôi qua một đời, bạc đầu chẳng xa nhau với một người như thế. Tuy rằng người người đều nói, của bạn cuối cùng sẽ là của bạn, không phải của bạn, cưỡng cầu cũng không được. Nhưng mà, nếu như anh không phải của cô, vì sao lại muốn đối tốt với cô như vậy? Thử hỏi trên thế giới này, sẽ có mấy đàn ông có thể đối tốt với một người phụ nữ như vậy? Cho nên, nếu anh không bằng lòng bước ra một bước kia, cô không ngại chính mình tiến một bước về phía trước. Càng huống chi, dũng khí cô bước ra một bước này, là anh cho. Đời người ngắn ngủi, cô thật không muốn bỏ qua, cô muốn tự mình đi nắm chắc hạnh phúc của cô. Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, khóe môi đều hơi hơi cong lên, nước mắt rơi xuống theo khóe mắt của cô, cô lại nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: “Tô Chi Niệm, thật ra, anh thích em, đúng không?”