Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 607
Editor: May
Tay Tống Thanh Xuân đột nhiên run lên, bàn chải đánh răng chọc đến lợi, cô đau đến nước mắt suýt nữa tuôn ra.
Cô hút ngược mấy hơi, mới làm dịu đau đớn sắc bén kia, sau đó vừa tiếp tục cẩn thận dè dặt chà răng, vừa tiếp tục nhìn lại chữ viết son môi đầy vách tường.
Tất cả những lời kia gần như đều là cô viết, không phải mắng Tô Chi Niệm, chính là đang biểu lộ tình yêu ...
Cô nghĩ đến Tô Chi Niệm dưới lầu, hận không thể có vết nứt trên vách tường, cô lập tức trốn vào, cũng không muốn ra nữa.
Tối hôm qua cô uống say sao? Nên mới sẽ làm ra chuyện mất mặt như vậy...
Tống Thanh Xuân phát điên lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị súc phun kem đánh răng trong miệng, dư quang khóe mắt liền ném đến trên vách tường màu trắng bên cạnh, dùng son môi viết hai hàng chữ to rồng bay phượng múa.
“Tô Chi Niệm là tên khôn kiếp”, “Tô Chi Niệm là vương bát đản”, “Tô Chi Niệm là trứng thúi” ...
“Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân”, “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất”, “Cả đời này, Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất” ...
Trong nháy mắt, biểu tình Tống Thanh Xuân liền cứng đờ.
Đây là chữ viết của Tô Chi Niệm... Cô uống say rượu nên mượn rượu làm càn, hồ nháo làm bậy, anh thì sao? Chẳng lẽ cũng uống say rượu?
Tống Thanh Xuân ngậm bọt kem đánh răng, nhìn chằm chằm hai hàng chữ kia ngẩn ngơ gần năm phút, mới chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác nghĩ đến, tối hôm qua chính mình vốn là muốn đi bệnh viện ở cùng ba, kết quả lúc ăn cơm, cầm điện thoại ra thấy topic xin giúp đỡ của mình, sau đó dưới sự cổ vũ của hàng vạn hàng nghìn bạn bè trên mạng, chuẩn bị mượn rượu tới tìm Tô Chi Niệm hỏi rõ ràng... Nhưng ai biết, cuối cùng cô không thể lấy hết dũng khí tới tìm Tô Chi Niệm thì cũng thôi đi, ngược lại đem chuốc chính mình say khướt...
Khó trách lúc cô tỉnh lại, đầu lại đau như vậy, cũng không nhớ rõ cái gì, hóa ra uống say chết rồi.
Chỉ là, tối hôm qua cô say bất tỉnh nhân sự, đã chạy tới trong nhà Tô Chi Niệm như thế nào? Chẳng lẽ là cô ở dưới tình huống chính mình không biết chút gì, gọi điện thoại cho anh sao?
Tống Thanh Xuân rót nước lung tung, nhếch nhác súc nhổ kem đánh răng trong miệng, rồi liền bỏ lại bàn chải đánh răng và cốc để xúc miệng trong tay xuống, lao ra nhà vệ sinh.
Cô chuyển hai vòng quanh bốn phía phòng ngủ của Tô Chi Niệm, sau đó nhìn thấy túi xách của mình trên ghế sofa, vội vàng xông tới, mở túi ra, tìm điện thoại di động từ bên trong ra, nhấn ghi chép trò chuyện.
Cô không có gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm mà... Vậy cô đến trong nhà Tô Chi Niệm bằng cách nào?
Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cầm điện thoại di động, vừa quay trở lại nhà vệ sinh, vừa nhăn mày lại suy nghĩ cẩn thận.
Cô nhớ được ngày hôm qua lúc mình uống đến chai rượu thứ ba, đột nhiên đứng lên, muốn mượn cổ xúc động sức mạnh kia tới tìm Tô Chi Niệm, nhưng cô rời khỏi chỗ ngồi còn chưa được hai bước, cổ khí kia liền tiêu tán sạch sẽ khô ráo, cô lại không có cốt khí ngồi trở xuống lần nữa, gọi người phục vụ bưng lên cho mình bốn chai rượu!
Tống Thanh Xuân mở vòi nước ra, vừa rửa mặt, vừa tiếp tục nhớ lại.
Giống như là lúc uống đến chai thứ sáu, cô ý thức được chính mình đã muốn say, cô sợ chờ một lát mình nổi lên dũng khí đi tìm Tô Chi Niệm, sau đó lại không nhớ được phản ứng của anh, cho nên liền muốn mở ghi âm của điện thoại di động, nhưng lúc đó cô đã mơ hồ hoàn toàn không thấy rõ chữ trên điện thoại di động, cho nên liền nhờ người phục vụ giúp đỡ...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, cũng không có thời gian để lo rửa sữa rửa mặt trên mặt, cũng mặc kệ tay ướt sũng, trực tiếp cầm điện thoại di động lên, nhấn mở ghi âm.
Đã qua nhiều tiếng như vậy, điện thoại di động vẫn còn đang ghi âm.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
9 chương
10 chương
55 chương
46 chương
41 chương