Editor: May Toàn thân cô uể oải lùi ra từ trong phòng tắm, còn chưa đi trở về phòng ngủ, liền nghe thấy cửa phía sau bị gõ vang. Chẳng lẽ vừa rồi Tô Chi Niệm chỉ là ra ngoài một chuyến, hiện tại đã trở về? Đáy mắt Tống Thanh Xuân sáng ngời, nhanh chóng xông đến trước cửa, dùng sức kéo cửa ra. Phục vụ giống như là không ngờ tới phản ứng người bên trong lại mãnh liệt như vậy, hơi bỗng chốc ngây ngẩn, mới mỉm cười lễ phép mở miệng với Tống Thanh Xuân, nói: “Tống tiểu thư, đây là túi của cô, cô kiểm tra một chút, xem có thiếu thứ gì hay không.” Hóa ra là phục vụ đưa túi hôm qua cô ném trong phòng bao tới đây... Trong chớp mắt, ánh mắt Tống Thanh Xuân phai nhạt xuống, cô uể oải mệt mỏi đưa tay ra, nhận lấy túi, có vẻ hơi tư tưởng không tập trung lục tìm hai cái, xem ví tiền, chìa khóa xe và điện thoại di động đều ở đó, liền kéo một khóe môi với phục vụ một cái, nói: “Đồ đều ở đây, cám ơn cô.” Phục vụ tiếp tục hơi mỉm cười, vừa mới chuẩn bị rời đi, Tống Thanh Xuân liền giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên mang theo vài phần mong đợi mở miệng hỏi: “Túi xách này, là Tô Chi Niệm bảo cô đưa tới?” “Dạ vâng, Tô tổng phân phó lễ tân chỉnh sửa tốt đồ của cô, bảo khoảng mười một giờ trưa liền đưa tới đây cho cô.” Anh bảo phục vụ mười một giờ trở lại đưa túi cho cô, là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cô sao? Cô đã nói mà, túi xách của cô được người chủ động đưa tới, khẳng định là do anh phân phó ... Suy sụp khi tỉnh lại không nhìn thấy Tô Chi Niệm, trong chớp mắt liền tiêu tán rất nhiều, anh là bởi vì có việc, mới không đợi cô tỉnh lại, liền rời đi ư? Đáy mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm phục vụ liền nhiễm lên một chút tràn đầy vui vẻ: “Vậy Tô Chi Niệm đâu? Anh ấy đi lúc mấy giờ?” “Tô tiên sinh sao?” Phục vụ nghĩ một chút, nói: “Sáng sớm Tô tiên sinh liền đi, đoán chừng khoảng năm giờ, có thể vẫn chưa tới.” Trong phút chốc, ý cười trong đáy mắt Tống Thanh Xuân liền đông lại, cô sững sờ nhìn phục vụ, không phản ứng. Phục vụ chờ giây lát, thấy cô chậm chạp không có mở miệng, trực tiếp thốt ra mục đích của mình: “Tống tiểu thư, xin hỏi bây giờ cô còn có yêu cầu gì không?” Tống Thanh Xuân hoàn hồn, rũ mắt xuống, che cảm xúc nơi đáy mắt lại, lắc lắc đầu với phục vụ, đóng cửa lại, xách túi của mình, chậm rãi đi trở về phòng ngủ. Tối hôm qua lúc cô ngủ đã là hơn ba giờ, anh chỉ đợi hơn một tiếng, liền đi ... Hóa ra, anh không phải như cô nghĩ, bởi vì bản thân có việc nên mới rời đi... Hóa ra, từ đầu anh đã không nghĩ tới ở đây bồi cô... Nhưng tối hôm qua, những chuyện anh làm cho cô, những tức giận, phẫn nộ, nhu tình của anh cho cô... Đều rõ mồn một trước mắt, rõ ràng chân thật. Sao vừa tỉnh ngủ, anh liền hoàn toàn xem nhẹ cô như vậy? Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ thật lâu, mới chớp chớp mắt hơi thô ráp, thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, rửa mặt mặc áo, rời khỏi khách sạn. ... Tống Thanh Xuân đi công ty TW, cho rằng sẽ bị trưởng đài răn dạy sao buổi sáng không nói tiếng nào, liền không tới công ty đi làm, kết quả vừa bước ra thang máy, đúng lúc trưởng đài đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cô, hơi sững sờ, sau đó liền nói: “Tống Thanh Xuân, không phải thân thể cô không thoải mái, sáng sớm cố ý gửi tin nhắn tới đây xin phép nghỉ à? Sao hiện tại lại tới đây? Thân thể đã tốt chưa?” Xin phép nghỉ? Cô gửi tin nhắn xin phép nghỉ khi nào? Đôi mắt Tống Thanh Xuân mờ mịt nhìn trưởng đài sững sờ một lát, bỗng nhiên hiểu rõ cái gì đó,