Editor: May “Hạ thuốc?” Tô Chi Niệm bỗng chốc liền nắm được trọng điểm từ trong lời nói của bác sĩ Hạ, sau đó anh liền nghĩ đến chữ “cưỡng gian lúc hôn mê” của Đường Noãn, vẻ mặt thật vất vả mới hòa hoãn lại, liền trầm thấp xuống lần nữa. May mắn anh gọi bác sĩ Hạ tới đây, nếu như cô không nói, cũng không nghĩ, có phải chuyện cô bị hạ thuốc liền bị che giấu hay không. Tuy rằng anh chưa từng chơi những thuốc kia, nhưng lại biết, đều là một ít thuốc mãnh liệt khó tìm, sẽ tổn thương rất lớn với thân thể! Tống Thanh Xuân cho rằng Tô Chi Niệm buột miệng nói ra tiếng thì thầm, là đang hỏi thăm hỏi mình bị hạ thuốc như thế nào, cô cầm lấy bông tăm đè cánh tay vừa mới bị bác sĩ Hạ rút máu qua, rủ lông mi, giọng nhỏ nhẹ nói: “Chính là lúc đang phỏng vấn, hắn đột nhiên động tay động chân, sau đó liền phát sinh tranh chấp, hắn tức giận, liền bóp cằm em, cứng rắn đổ thuốc vào miệng em, muốn để cho em thành thật một chút...” Đôi câu vài lời của cô liền trình bày xong chuyện phát sinh trong phòng bao của cô và minh tinh họ Dương, nhưng Tô Chi Niệm lại nghe đến hãi hùng khiếp vía, động tay động chân, tranh chấp, bóp cằm, cường ngạnh đổ... Sắc mặt Tô Chi Niệm trở nên càng hỏng bét, xúc động muốn giết người trong lòng anh lại cuồn cuộn lên lần nữa. Lúc Tống Thanh Xuân nói dứt lời, nâng mí mắt nhìn Tô Chi Niệm một cái, vốn định giống như là đứa bé thấy được chỗ dựa, kể ra ủy khuất, lại nói một câu “Lúc hắn ta nổi giận, còn động thủ đánh em, còn mắng em” với Tô Chi Niệm, nhưng lúc đang xem đến khuôn mặt Tô Chi Niệm bỗng nhiên lạnh đến cực hạn, đáy lòng bị dọa đến run nhẹ lên, bất giác nhắm lại. Tiễn bác sĩ Hạ đi, Tô Chi Niệm quay trở lại phòng ngủ, thần sắc vẫn rét lạnh băng hàn. Tâm tình của anh giống như thật rất ác liệt, ngồi ở bên giường, cầm trứng gà nấu chín lên, gõ mạnh lên trên bàn, liền lột vỏ trứng gà xong, đều là bị anh hung hăng nện vào trong thùng rác. Động tác anh dán trứng gà lên mặt cô đặc biệt thô bạo, nhưng động tác lăn trứng gà lại rất nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí còn lộ ra một chút ôn nhu và thương tiếc, khiến cho Tống Thanh Xuân vốn bởi vì vẻ mặt không vui mà hiện ra thấp thỏm, đã chậm rãi ổn định xuống. Anh không nói lời nào, cô cũng không nói chuyện. Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, từ đầu đến cuối sắc mặt của anh đều không có chút xíu chuyển biến tốt đẹp, thậm chí vào lúc cầm lấy thuốc mỡ bôi lên bầm tím trên người cô, ý lạnh giữa mặt mày cũng càng sâu hơn rất nhiều. Sau khi anh xử lý xong toàn bộ vết thương trên người cô, vẫn có chút không yên lòng, nghiêm mặt, mở miệng hỏi: “Có còn bị thương ở nơi nào không?” Ngữ khí anh rất lạnh, lại khiến cho Tống Thanh Xuân cảm thấy ấm nhè nhẹ, cô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.” Tuy rằng nhận được câu trả lời của cô, anh vẫn kiểm tra cẩn thận thân thể cô một lần, sau khi xác nhận thật không có vấn đề gì, đứng dậy, đi đến một bên, lấy một bình nước khoáng, vặn mở nắp, đưa cho Tống Thanh Xuân, chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân nhận lấy, anh đưa tới thuốc bác sĩ Hạ để lại. Tống Thanh Xuân uống xong thuốc, gương mặt Tô Chi Niệm lạnh lùng, đắp chăn thay cô xong, âm điệu cứng rắn nói hai chữ: “Ngủ đi.” Dù Tống Thanh Xuân vẫn xem không hiểu ý nghĩ đáy lòng của Tô Chi Niệm, nhưng từ trong một loạt biểu hiện rõ ràng của anh, cô vẫn biết anh không cao hứng không phải là bởi vì cô, mà không cao hứng là bởi vì cô suýt nữa bị người bắt nạt... Cô theo lời nói của anh, rất biết điều nhắm hai mắt lại. Đêm nay trôi qua thật sự là quá kinh tâm động phách, mặc kệ là thân hay là tâm, đều đã mệt mỏi đến rối tinh rối mù.