Tiếng khóc của cô hoàn toàn biến mất, nước mắt cũng ngừng, chỉ thừa lại tiếng hít mũi thỉnh thoảng. Lúc này tay Tô Chi Niệm mới rời khỏi mặt cô, một tay ôm eo cô, một cái tay khác nhẹ nhàng bưng mặt cô, sau đó hơi cúi đầu, dùng trán chống đỡ trán cô, nhỏ nhẹ dùng ngữ khí thương lượng mở miệng, nói: “Chúng ta ngốc ở trong phòng vệ sinh rất lâu rồi, ở nữa sẽ cảm mạo, cho nên hiện tại anh giúp em tắm rửa một chút, ôm em ra ngoài được không?” Tiếng nói anh rất thấp, lộ ra ôn nhu và che chở nồng đậm, xuyên qua tiếng nước chảy ào ào, có vẻ có một phen dịu dàng khác, khiến cho đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng dưng mềm nhũn, vô duyên vô cớ lại đỏ cả vành mắt. Lòng bàn tay Tô Chi Niệm nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô một chút, ôn nhu hồi sức lại nói: “Sao lại muốn khóc? Không khóc, được không?” Nước mắt của Tống Thanh Xuân theo lời nói của anh, bỗng chốc liền lăn một dòng xuống. Tô Chi Niệm không chê phiền chút nào, lại giơ tay lên lau nước mắt giúp cô: “Không khóc, ngoan... Đang khóc nữa, mắt đã sưng ... Không khóc, hửm?” Tống Thanh Xuân theo lời nói của anh, cuối cùng cũng có phản ứng, cô khẽ gật đầu, không hề nói gì, chỉ là cố nén sương mù nơi đáy mắt, tự động vùi đầu vào trong lòng anh, đưa tay nhỏ ra, nhốt chặt eo anh. Tuy rằng cô không có bị người đàn ông đó làm bẩn, nhưng cảm giác hắn xé quần áo cô, liếm da thịt cô, liền giống như là một cơn ác mộng, vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu óc cô, càng khiến cho trên dưới trong trong ngoài ngoài toàn thân cô đều cực kỳ khó chịu. Đêm nay cô thật là bị dọa hỏng, thậm chí vào lúc tuyệt vọng nhất, cô đã nghĩ muốn cắn lưỡi tự sát. Dù cho tới bây giờ, cô rõ ràng đã thoát khỏi hoàn cảnh ghê tởm đó, nhưng trong đáy lòng cô vẫn hết sức bất an, cực kỳ sợ hãi, cô sợ đến mức bây giờ hoàn toàn không có thời gian để lo rốt cuộc Tô Chi Niệm đã từng cho cô bao nhiêu khổ sở đau đớn, thậm chí bao nhiêu oán hận, hiện tại cô chỉ muốn tìm một vòng tay ôm ấp dựa vào, đi hòa dịu khủng hoảng nơi đáy lòng... Tô Chi Niệm đọc ý nghĩ đáy lòng cô, tâm co rút theo, đau đến hết sức lợi hại. Giữa mặt mày tuấn nhã của anh đều là đau lòng. Lúc này anh giống như cô, không có thời gian để lo lưng anh đeo một bí mật không thể để người biết, không thể tiến quá gần về phía cô, không thể đối với cô quá tốt, không có thời gian để lo rốt cuộc anh đã từng có bao nhiêu nhẫn tâm mới bức cô rời khỏi mình được, không có thời gian để lo lắng chuyện gì hết, lúc này chỉ muốn cho cô đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, một chút ấm áp, một chút an ủi. Hai người không biết ở trong phòng tắm yên tĩnh ôm nhau như vậy bao lâu, thẳng đến khi tiếng điện thoại di động trong túi của Tô Chi Niệm vang lên, Tống Thanh Xuân mới chuyển dời đầu từ trước ngực Tô Chi Niệm đi. Tô Chi Niệm dùng một cái tay ôm eo cô, lấy ra một cái tay, móc điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua ba chữ “Trình Thanh Thông” trên biểu hiện cuộc gọi, sau đó tiếp nghe. “Tô tổng, nhóm cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng và luật sư Trương đều đến rồi, hiện tại đều chờ ở ngoài cửa Mẫu Đan đình, xin hỏi lúc nào mới mở cuộc họp đại hội cổ đông?” “Chờ đi.” Tô Chi Niệm chỉ cho hai chữ, liền lấy điện thoại di động từ bên tai ra, một bộ dáng muốn tắt điện thoại. “Vậy bác sĩ Hạ thì sao? Ông ấy cũng chờ ở ngoài cửa, muốn để vào trong không?” Trước khi Tô Chi Niệm ấn phím cắt đứt, vừa nghe được câu nói này của Trình Thanh Thông, động tác của anh dừng một chút, sau đó lại nói năm chữ “Chờ tin tức của tôi” vào điện thoại di động, liền nhấn phím cắt đứt.