Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 582
Editor: May
Tô tiên sinh này đâu chỉ là giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, quả thực là vì Tống tiểu thư, tai họa đến cá dưới ao, tai họa đến kẻ vô tội, không phân tốt xấu bắt ai ngược ai!
...
Trên đường Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi về phía “Mẫu Đan đình”, gặp gỡ không ít người quen nhau và phục vụ.
Tống Thanh Xuân sợ bị người nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, mặt nhỏ luôn dán chặt ở trước ngực Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình nghe thấy bao nhiêu câu “chào Tô tiên sinh”, thì bước chân của Tô Chi Niệm mới ngừng lại.
Theo tiếng quét thẻ, còn có một giọng nữ ôn nhu truyền tới: “Tô tiên sinh, xin hỏi ngài còn có phân phó gì không?”
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân vừa đi vào trong phòng, vừa nói với nữ phục vụ đứng ở cửa: “Chuẩn bị một bộ quần áo size S tới đây, nhớ mang theo áo ngủ, còn có hai túi chườm đá, nấu chín hai quả trứng gà, một bình thuốc mỡ làm giảm máu ứ đọng...”
Tô Chi Niệm nói xong lời cuối cùng, giống như là không yên tâm cái gì đó, lại bổ sung một câu: “... Gọi điện thoại bác sĩ Hạ, bảo ông ta tới Kim Bích Huy Hoàng một chuyến.”
“Dạ vâng, Tô tiên sinh.” Nữ phục vụ nói xong, liền khéo hiểu lòng người đóng cửa phòng lại.
Tô Chi Niệm đặt Tống Thanh Xuân ở trên ghế sofa, vừa mới chuẩn bị nâng đầu cô lên, đi kiểm tra một chút dấu bàn tay trên mặt cô, kết quả đầu ngón tay của anh còn chưa đụng tới cằm cô, cô liền bỗng nhiên vội vàng nhảy xuống từ trên ghế sofa, cúi đầu, để cho mái tóc dài đến eo rối tung che lại khuôn mặt của mình, nhỏ giọng nói một câu: “Em... muốn đi tắm, bẩn...”
Lúc cô nói chữ “Bẩn”, âm điệu rõ ràng nhẹ nhàng run lên một cái, giống như là lại chảy nước mắt, cô cũng không chờ Tô Chi Niệm có phản ứng, liền xoay người, chạy tới nhà vệ sinh.
Rất nhanh, trong nhà vệ sinh liền truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Tô Chi Niệm dụa vào thính lực vượt qua người thường của mình, cách tiếng nước, vẫn rõ ràng bắt giữ được tiếng khóc nho nhỏ mượn tiếng nước để che giấu của cô gái.
Cổ lửa giận vốn chưa được dập tắt trong lồng ngực kia lại bắt đầu cháy rừng rực mãnh liệt một lần nữa, còn mang theo một cổ nghĩ lại mà sợ nồng đậm.
Đúng, nghĩ lại mà sợ.
Nếu như đêm nay anh không phải đúng dịp gặp gỡ Đường Noãn trên bữa tiệc, không phải đúng dịp có người nhắc tới anh và Đường Noãn là bạn học cùng trường, không phải mọi người ồn ào để Đường Noãn chủ động tới mời rượu anh, không phải anh thật sự là quá chán ghét bộ dáng lắc lư của cô ta, khó chịu nổi lên ý nghĩ rời đi, không phải con đường kia quá hẹp, dù anh tận lực tránh né vẫn đụng phải cô ta, không phải anh đúng lúc có năng lực vượt qua người thường ... Vậy có phải hiện tại Tống Thanh Xuân, đã bị tên minh họ Dương đó chà đạp không?
Không ai có thể hiểu được, khi anh đọc được năm chữ “cưỡng bức lúc hôn mê” kia ở trong đáy lòng Đường Noãn đã có bao nhiêu phẫn nộ; càng không có người nào có thể hiểu được, khi anh nhìn thấy cô gái anh muốn bảo vệ nhất, bị một người đàn ông xa lạ áp ở trên sàn nhà băng lãnh, dùng sức sỉ nhục, cảm xúc của anh có bao nhiêu không khống chế được đâu... Anh nghĩ, lúc đó tâm tình của anh, không khác gì bốn chữ: Chỉ muốn giết người.
Cho tới bây giờ, ngoài cô ra, anh vẫn không nhìn thấy ai vừa mắt.
Tiếng khóc Tống Thanh Xuân còn chưa ngừng nghỉ, ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đèn đuốc mọi nhà ở ngoài cửa sổ sát đất, trở nên càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng, anh bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Trình Thanh Thông.
Nghĩ đến chắc là bởi vì nhận được điện thoại của giám đốc đại sảnh, Trình Thanh Thông còn chưa ngủ, điện thoại chỉ vang lên một tiếng, đường giây liền được nối: “Tô tổng.”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
9 chương
10 chương
55 chương
46 chương
41 chương