Editor: May Tống Thanh Xuân ngây người ở Nhật Bản hơn nửa tháng. Trong thời gian hơn nửa tháng này, cô tận lực cắt đứt tất cả liên lạc có liên quan với Bắc Kinh, điện thoại di động gần như luôn ở trạng thái tắt máy. Cô chơi từ Hokkaido đến núi Phú Sĩ, dạo từ núi Phú Sĩ đến Osaka, lại đi từ Osaka đến Kyoto, một trạm sau cùng là Tokyo. Ở trên đường đi, cô gặp được rất nhiều chuyện vui vẻ. Lúc cô ở Hokkaido tắm suối nước nóng với một cô gái cùng tuổi, bởi vì hứng thú hợp nhau, kết bạn với nhau chơi ba ngày, cô gái đó cũng giống như cô, đều thất tình, các cô đồng bệnh tương lân, cùng số mệnh với nhau, lúc trời tối khi mỗi người đi một ngả, hai người còn cùng đi quán bar, cô và cô gái đó cùng uống, hai người đều say lợi hại, bước chân của cô và cô gái đó không ổn định đi đến bờ biển Hokkaido, cô gái đó đối diện với biển cả hô lên tình yêu sâu đậm nơi đáy lòng, cô đứng ở một bên nghe, nghe nghe, cô cũng động tâm theo, cô biết Tô Chi Niệm ở Bắc Kinh xa xôi, không nghe được cô hò hét, nhưng cô vẫn hướng về phía Bắc Kinh, dốc hết toàn lực kéo giọng, hô lên rất nhiều rất nhiều tiếng "Tô Chi Niệm, em yêu anh" "Tô Chi Niệm, em chán ghét anh", thét đến cuối cùng, cô và cô gái đó đều khóc, cô ấy nói với cô câu chuyện tình yêu của cô ấy, cô cũng nói với cô ấy câu chuyện tình yêu của cô, từ sau khi cô uống thuốc tránh thai, đêm đêm đều gặp ác mộng, đêm đó lại như kỳ tích ngủ đặc biệt ngon. Lúc cô ở núi Phú Sĩ, nhận được lời tỏ tình của người đàn ông nước Mỹ, anh ta còn mời cô ăn bữa tối, cô không có cự tuyệt, cho dù không thành người yêu, nhưng anh ta dí dỏm hài hước, cuối cùng hai người thành bạn bè, sau khi ăn xong bữa tối, anh ta còn mời cô nhảy một điệu nhảy, giống như làm ảo thuật, tặng cho cô một đóa hoa hồng, cô vui vẻ tiếp nhận. Lúc cô ở Osaka, nhặt được một cái ví tiền, sau đó bưng một ly cà phê, ngồi trên ngã tư đường nghỉ ngơi trên ghế dựa, chờ gần ba tiếng, cuối cùng chờ được người mất, người mất tỏ lòng cảm tạ, đã tặng cho cô một dây đeo tay làm thủ công rất xinh đẹp. Lúc cô ở Kyoto, gặp được một du khách Trung Quốc đang nhảy múa ở quảng trường, cô đứng ở một bên xem mê mẩn, cuối cùng là một bác gái Đông Bắc(1) chạy tới, kéo cô vào đội ngũ, mang theo cô nhảy chung, vốn cô từng học khiêu vũ, một lát sau liền nhảy có hình có dáng, luôn nhảy đến mặt trời lặn về phía tây, cô mới ôm tạm biệt với những du khách Trung Quốc kia, đường ai nấy đi. (1) Đông Bắc Trung Quốc (bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía đông khu tự trị Nội Mông) Trên đường, cô cố gắng mặc cho chính mình đi hưởng thụ phong cảnh và mỹ thực tốt đẹp, cho dù cô không có hoàn toàn trị liệu tốt đau đớn nơi đáy lòng; cho dù cô thường vẫn sẽ nhớ anh đến phát điên, sau đó trở nên hết sức không vui vẻ; cho dù vào buổi tối mỗi ngày, cô vẫn sẽ mơ thấy anh, thậm chí có lúc sẽ chảy nước mắt tỉnh lại; nhưng ở trong quá trình du lịch giải sầu, thời gian khổ sở của cô đều giảm bớt từng ngày, thời gian cao hứng lại tăng thêm nhiều, chờ đến khi cô đến trạm Tokyo cuối cùng, tâm tình cô đã bình tĩnh hòa hoãn hơn lúc đầu đến Nhật Bản rất nhiều. Tống Thanh Xuân thích dùng đồ trang điểm Nhật Bản nhất, chuyện đầu tiên cô đến Tokyo chính là dạo trung tâm mua sắm mua mua mua. Bởi vì mua quá nhiều đồ, cô lựa chọn chuyển phát nhanh, sau đó lần đầu tiên kể từ khi đến Nhật Bản, khởi động điện thoại lên lại. Vừa khởi động điện thoại di động, đinh đinh đông đông vang lên không ngừng, qua gần năm phút, cuối cùng mới khôi phục yên tĩnh. 999+ nội dung WeChat và 99+ nội dung tin nhắn.